"Nếu là em muốn làm, liền buông tay đi làm. Mặc kệ em xử lý ai, anh đều sẽ duy trì em vô điều kiện."
Chung Noãn Noãn dương môi, kỳ thật cô rất ỷ lại sự cưng chiều của Phượng Thánh Hiên. Rốt cuộc nếu lúc trước ở tổ chức không có Phượng Thánh Hiên cùng Bách Lý Nguyệt bảo hộ, cho dù cô lại lợi hại, cũng không có cách nào tồn tại lớn lên.
Cho nên đối với Phượng Thánh Hiên, Chung Noãn Noãn chân chính xem anh là người nhà, là anh trai, thậm chí đem anh trở thành chỗ dựa lớn nhất trong cuộc đời trừ bỏ Xích Dương.
Chẳng qua dù vậy, lời nên nói, cô đều sẽ không bỏ xuống.
"Anh cả chiều em như vậy, về sau sẽ không tìm được bạn gái. Cho dù tìm được rồi, cô ấy cũng sẽ ghen. Cho nên anh không cần đối tốt với em như vậy, nếu là em làm sai cái gì, anh cũng có thể phê bình em."
Nếu là trước đây, Phượng Thánh Hiên khẳng định là cười cho qua chuyện, nhưng mà hiện tại Phượng Thánh Hiên vốn là tâm tình không tốt, cảm giác hơi thở màu đen mờ mịt cả người đã sắp ngưng kết thành thực chất. Tâm tình áp lực liền sắp không nhịn được bùng nổ, nhưng mà lời anh nói ra lại là vô cùng dịu dàng, vô cùng yếu ớt.
"Tình cảm của anh đối với em, em vẫn luôn đều biết. Anh cũng không cưỡng bách em thích anh giống như anh thích em, anh chỉ là yên lặng mà thích em, chẳng lẽ cứ như vậy cũng không được, cứ như vậy, em cũng nhất định phải đả kích anh sao?"
Nghe thanh âm bị thương của đối phương, Chung Noãn Noãn cũng là đau lòng.
Nhưng cô rất hiểu biết Phượng Thánh Hiên, đây là một người đàn ông ngạo kiều đến không ai bì nổi. Mục tiêu duy nhất trong cuộc đời mà anh không đạt thành chỉ sợ cũng chỉ có cô.
Cho nên đối với cô, anh có chấp niệm làm người ta kinh sợ.
Đối với loại người này, tuy rằng biết rõ sẽ xúc phạm tới anh, tuy rằng biết rõ anh đối tốt với cô như vậy, cô không nên thương tổn anh, nhưng mà không có cách nào.
Tình yêu của cô chỉ có thể chia cho Xích Dương.
Đời trước vì thoát khỏi Xích Dương, cô không cự tuyệt rõ ràng với sự theo đuổi của Phượng Thánh Hiên, cô phát hiện, như vậy không chỉ có thương tổn Xích Dương thật sâu, cũng thương tổn Phượng Thánh Hiên, làm sau đó cô không thể nào cự tuyệt được sự theo đuổi của anh.
Cho nên lúc này đây từ lúc bắt đầu, cô sẽ không để lại một chút hy vọng cho Phượng Thánh Hiên.
"Anh cả, không phải em nhất định phải đả kích anh, mà là loại chuyện này cần thiết nói rõ ràng. Em sợ anh đối với em sẽ càng lún càng sâu, cuối cùng hình thành chấp niệm, cho nên mới nói như vậy. Anh cả, em không thích anh, trước kia không thích, hiện tại không thích, về sau cũng không có khả năng sẽ thích. Em đối với anh chỉ có cảm tình sinh tử chi giao, chỉ có tình cảm anh em sống nương tựa lẫn nhau. Em sẽ làm người thân của anh, làm bạn anh cả đời, cũng trở thành chỗ dựa cho anh. Nhưng mà tình yêu nam nữ, em không có tình yêu nam nữ với anh. Cho nên em phải nói rõ ràng trước, để tránh làm anh có chờ đợi, sẽ càng thêm không buông được."
Bên kia điện thoại, Phượng Thánh Hiên che lại dạ dày, đau đến mồ hôi từng viên từng viên rơi xuống, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Đôi môi anh nhắm chặt, trong đôi mắt phượng hẹp dài toàn là đau đớn chua xót.
Cũng không biết là đau dạ dày vẫn là đau lòng.
Điện thoại bị anh nắm ở trên tay, bóp đến rung động kẽo kẹt kẽo kẹt.
"EQ em gái ngốc của anh trở nên cao như vậy từ bao giờ thế?"
"Có thể là sợ anh đã chịu tổn thương càng sâu, cho nên trước tiên có dự cảm mới nghĩ muốn báo cho anh một tiếng đi."
Phượng Thánh Hiên chỉ cảm thấy đau dạ dày tới trình độ nhất định, đột nhiên một trận quặn đau cuồn cuộn, "Phốc" một tiếng, vị chua nghịch lưu, một dòng tanh ngọt từ thực quản dũng mãnh vào khoang miệng, đột nhiên phun trào mà ra.
"Lão đại!"
Một người cấp dưới thấy Phượng Thánh Hiên đột nhiên hộc máu, sợ tới mức không nhịn được kinh sợ đứng lên hô to một tiếng.