Xích Dương dùng lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt no đủ nhỏ xinh còn có lông tơ trong suốt của cô vợ nhỏ, trong mắt cũng toàn là không rời.
"Khả năng sẽ bận một tuần. Chẳng qua yên tâm, anh liền ở quân khu, sẽ không đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cho nên sẽ không có việc gì."
Tuy rằng trong lòng đã đoán được thân phận thân phận của Noãn Noãn nhà anh, biết cô rất rõ ràng lúc này anh về quân khu là muốn làm gì. Nhưng mà anh sẽ không nói ra điều anh biết.
Nhìn sự lưu luyến không rời trong mắt cô vợ nhỏ, Xích Dương nói: "Tuy rằng anh khả năng không có biện pháp về chung cư, nhưng nếu là em nhớ anh có thể tới quân khu tìm anh."
Ánh mắt Chung Noãn Noãn sáng ngời: "Thật sự?"
"Đương nhiên, anh cũng muốn nghỉ ngơi, hơn nữa em đến quân khu còn có thể châm cứu cho tư lệnh. Anh xem ngày hôm qua chú ấy một người làm đến khuya khoắt, tình huống cũng khá tốt."
"Được. Em đây ngày mai liền tới tìm anh. Hôm nay anh về quân khu khẳng định sẽ bận, em liền không đi theo anh."
"Được. Vậy em một người ở nhà ngoan ngoãn, cơm chiều anh gọi cơm cho em, em cũng đừng gọi cơm hộp linh tinh."
"Em tự gọi là được."
"Anh gọi cho em, anh biết có một nhà hương vị thực không tồi."
Vừa nghe hương vị thực không tồi, làm đồ tham ăn như Chung Noãn Noãn liền vui vẻ mà đáp ứng rồi.
"Được."
Hai người ở cửa ngấy oai trong chốc lát, Xích Dương liền rời đi.
Mới vừa đi đến dưới tầng, liền đụng phải Dương Nghị đang vội vàng chạy lên tầng.
Nói Dương Nghị bên này, lúc trước ngay kho người của sơn khẩu tổ Mafia muốn cắt lấy đầu anh, anh còn tưởng rằng anh chết chắc rồi. Kết quả sau lại một người đàn ông mang theo mặt nạ hắc đào Q xuất hiện, sau đó anh đã bị đánh hôn mê.
Chờ lần thứ hai anh tỉnh lại, phát hiện anh đang ở một cái phòng vứt đi phá bỏ và di dời.
Trên người anh không có bất kỳ cái gì, không có đồng hồ lão đại để lại cho anh, trên người cũng không có điện thoại. Vốn dĩ muốn dùng buồng điện thoại công cộng bên ngoài gọi điện thoại, nhưng mà vì bảo hiểm, anh vẫn là quyết định trở về chung cư bên này lấy máy tính của anh sau đó đi tìm tư lệnh.
Ai ngờ, vừa mới đi đến dưới tầng liền đụng phải Xích Dương.
"Lão đại!" Đôi mắt Dương Nghị trợn to, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi.
Xích Dương gật gật đầu hỏi: "Cậu không có việc gì đi?"
Còn tưởng rằng lão đại nhìn đến anh tự tiện rời vị trí, khẳng định sẽ chất vấn anh, ai ngờ chuyện thứ nhất lão đại hỏi lại là quan tâm anh.
Hốc mắt Dương Nghị hơi hơi phiếm hồng: "Báo cáo lão đại, tôi không có việc gì. Lão đại, còn anh?"
"Tôi cũng không có việc gì." Nghĩ đến đêm qua cô vợ nhỏ cứu viện, ánh mắt Xích Dương liền không nhịn được nổi lên một mạt dịu dàng.
"Video của cậu tôi đều thấy được, biết ngày hôm qua chính mình phạm vào lỗi sai gì không?"
Giờ phút này Dương Nghị đã xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, gật đầu: "Biết."
"Hiện tại tôi muốn đi quân khu, quay đầu lại cậu giao một phần kiểm điểm khắc sâu một vạn chữ cho tôi."
Dứt lời, Xích Dương cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Dương Nghị kinh ngạc nhìn bóng dáng rời đi của lão đại, anh rất muốn biết, rốt cuộc lão đại có biết anh phạm vào lỗi sai gì hay không? Tại sao chỉ cần một phần kiểm điểm một vạn chữ liền xong?
Sau khi chờ Xích Dương rời đi, Chung Noãn Noãn mới mở ra di động, sau đó thao tác ở mặt trên trong chốc lát, thực mau, trên màn hình liền xuất hiện cuộc gọi nhỡ của Phượng Thánh Hiên.
Biết tính tình của Phượng Thánh Hiên không nhận được điện thoại trả lời của cô khẳng định không ngủ, cho nên tuy rằng hiện tại chỉ là bốn giờ chiều, ở nước M vẫn là rạng sáng, Chung Noãn Noãn vẫn là gọi điện thoại. Quả nhiên, chỉ vang lên một tiếng, bên kia liền có người nghe điện thoại.
"Noãn Noãn, em che chắn anh!"