Thấy Lý San San đi rồi, Ngô Văn Thiến cũng muốn đi, Chung Thiên Thiên sợ bên người chính mình không có ai, lập tức áp dụng sách lược dụ dỗ: "Thiến Thiến, mình là chuyên môn chờ Lý San San đi rồi mới nói với cậu. Chỉ cần chuyện này giải quyết xong, mình cùng anh Minh Triết kết hôn, mình làm anh ấy giới thiệu tổng giám đốc công ty chi nhánh của nhà họ Cố cho cậu."
Ngô Văn Thiến vừa nghe, sắc mặt lập tức tốt lên, một giây nghi ngờ đều không có, giây biến sắc mặt: "Được, mình theo cậu đi xin lỗi Selina."
Khi hai người đi vào bộ đại học, Selina đang bị một sóng lớn đàn anh hệ máy tính của bộ đại học vây quanh.
Trong tay những người đó đều cầm hoa hồng,
Mẹ nó, Selina kia còn không phải là lớn lên đẹp một chút sao? Đến nỗi nhiều người như vậy đều tới đưa hoa cho cô ta sao? Chung Thiên Thiên buồn bực.
Ai ngờ liền ở ngay lúc này Giang Hoằng Ích chậm rãi đi đến trước mặt Selina, quỳ một gối trước mặt cô, duỗi tay ra, một người học tập sinh ở đằng sau đem một cái hộp nhung tơ đưa cho Giang Hoằng Ích.
Giang Hoằng Ích mở hộp ra, một quả nhẫn kim cương liền xuất hiện ở trước mặt Selina.
"Selina, tuy rằng em chỉ là vừa mới mới chuyển tới trường học chúng ta, nhưng mà từ ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy em liền thích em. Anh biết nói như vậy có lẽ rất tục, nhưng anh còn là muốn nói: Anh muốn làm bạn trai em, mặc kệ thân phận của em như thế nào, cho dù em nghèo khó bần cùng, anh cũng muốn ở bên cạnh em, làm chỗ dựa kiên cố của em. Selina, làm bạn gái của anh được không? Anh sẽ đối tốt với em."
"Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!.."
Nam sinh ở một bên giúp đỡ Giang Hoằng Ích tỏ tình với Selina đều bắt đầu ồn ào, mọi người đều chờ mong biểu hiện của Selina.
Giờ phút này Chung Thiên Thiên đã chạy tới trong vòng vây, thấy thế ánh mắt sáng lên.
Nếu Selina có thể tiếp thu anh trai cô, kia chẳng phải là sẽ không lại nhằm vào nhà họ Cố?
Vì thế, Chung Thiên Thiên cũng đi theo ồn ào lên, cười đến đặc biệt vui vẻ, lòng tràn đầy chờ đợi mà nhìn Selina, chờ cô đồng ý.
Selina nhìn bộ dáng khôi hài của Chung Thiên Thiên, trực tiếp cười.
Giang Hoằng Ích không biết Chung Thiên Thiên đứng ở đằng sau anh, cho rằng Selina cười với anh, cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Anh liền nói sao, anh đường đường là thiếu gia của tập đoàn Vân Thượng, muốn theo đuổi một người phụ nữ, sao có thể không theo đuổi được?
Thấy Selina cong lưng, Giang Hoằng Ích nhanh chóng đem nhẫn kim cương không đến năm cara đưa đến trước mắt cô.
Lúc này, một nam sinh bình thường vẫn không hợp với Giang Hoằng Ích nói lời không hay.
"Nhẫn kim cương nhỏ như vậy, cậu là bố thí ăn mày sao?"
Giang Hoằng Ích cảm thấy mặt mũi không qua được, lập tức nói: "Này lại không phải nhẫn cầu hôn, chỉ là nhẫn cầu em kết giao với anh mà thôi. Chờ chúng ta thật sự đính hôn, anh sẽ tìm em rể chuyên môn đặt làm nhẫn phỉ thúy cho em.
Nha, em khẳng định còn không biết em rể anh là ai đúng không? Em rể anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố ở thủ đô. Nhà họ Cố có sản nghiệp phỉ thúy châu báu rất nổi danh ở thủ đô, cho nên anh nhất định sẽ không bạc đãi em."
Selina phát hiện, sau khi bị Giang Hoằng Ích điểm danh, Chung Thiên Thiên chẳng những không có một chút buồn bực, giờ phút này dưới ánh mắt của mọi người, cô vậy mà còn ngạo kiều giơ lên đầu.
Hiện tại cô rốt cuộc biết vì sao lão đại cơ bản không nghĩ làm chết cô ta, mà tùy ý cô ta nhảy nhót ở đằng kia.
Mẹ nó Chung Thiên Thiên là cái đầu óc có hố. Muốn thật đem cô ta trở thành kẻ thù, vậy quả thực chính là khinh nhờn cùng chà đạp chỉ số thông minh của chính mình.
Tên khôi hài này, hiện tại chạy tới tìm cô nhất định là tới cầu xin tha thứ đi?