Vì thế Lôi Bằng nghe điện thoại, lần này, anh đã không còn chút buồn ngủ nào.
"Alo, cô Âu, có chuyện gì sao?"
"Đường chủ Lôi, cấp dưới của anh vẫn là không nghe điện thoại của tôi. Khoảng cách bọn họ đi ám sát Chung Noãn Noãn đã qua hai giờ, nếu còn không hoàn thành nhiệm vụ, có thể là nhiệm vụ thất bại hay không?"
"Còn không nghe?" Lông mày của Lôi Bằng cũng nhíu lại.
"Đúng vậy."
"Cô từ từ, tôi gọi điện thoại cho bọn họ."
Tắt điện thoại của Âu Minh Tịch, Lôi Bằng lại gọi điện thoại cho một người trong đó.
Cấp dưới của bang Thanh Long chấp hành nhiệm vụ, đều sẽ có một người đội trưởng. Người anh gọi điện thoại chính là đội trưởng chấp hành nhiệm vụ lần này.
Điện thoại này là điện thoại bên trong của bọn họ, chỉ cần người còn sống, cho dù còn đang chấp hành nhiệm vụ đều nhất định phải nghe.
Nhưng điện thoại vang lên hồi lâu, mãi đến hơn một phút sau cắt đứt cũng chưa người nghe, nháy mắt trái tim Lôi Bằng liền trầm đi xuống.
Phái bảy người đi ra ngoài, chỉ là đi gϊếŧ một nữ học sinh trung học, sao có thể toàn quân bị diệt?
Lôi Bằng có chút há hốc mồm.
Mà điện thoại anh vừa gọi, giờ phút này chính đặt ở trong một chiếc xe, chiếc xe kia bị một người lái, hai mắt hoảng sợ mở to lái xe hướng về phía phương xa.
Anh đã quyết định bốc hơi trong nhân gian.
Bởi vì anh không bao giờ muốn trở về bang Thanh Long.
Lôi Bằng gọi điện thoại một buổi tối, mãi đến trời tờ mờ sáng điện thoại tự động tắt máy, lúc này mới không thể không bị bắt thừa nhận, toàn bộ cấp dưới của anh đã chết.
Lôi Bằng gọi điện thoại cho Âu Minh Tịch.
"Đường chủ Lôi, có kết quả sao?" Âu Minh Tịch gấp không chờ nổi hỏi.
Lôi Bằng không đáp hỏi ngược lại: "Cô Âu, lúc trước cô nói muốn mua tính mạng của nữ học sinh trung học là Chung Noãn Noãn, cũng bảo đảm với chúng tôi, nói cô ta chỉ là một nữ học sinh trung học bình thường, nhưng mà hiện tại tất cả cấp dưới của tôi đều không liên hệ được, cô có phải nên cho bang Thanh Long chúng tôi một lời giải thích hay không?"
Âu Minh Tịch vừa nghe nhiệm vụ thất bại, Chung Noãn Noãn còn sống, liền giận sôi máu.
Thật vất vả nghe được quân khu buổi tối có hành động, Xích Dương mang theo người đi ra ngoài. Cơ hội tốt như vậy, vậy mà đối phương lại không hoàn thành nhiệm vụ, còn có mặt mũi nói cô?
"Giải thích? Giải thích cái gì? Tôi đều nói Chung Noãn Noãn chỉ là một nữ học sinh trung học bình thường, các người còn muốn tôi nói cái gì? Tôi ra 100 vạn, người của các người không hoàn thành nhiệm vụ, tôi còn muốn nghe anh răn dạy? Đây là tu dưỡng chức nghiệp của các người?"
Lôi Bằng quả thực bị lời nói của Âu Minh Tịch làm tức giận thảm.
"Cô Âu, sở dĩ lần này chúng tôi sẽ tổn thất bảy anh em, tất cả đều là bởi vì cô cung cấp tin tức không đúng, Chung Noãn Noãn kia cho dù là một nữ học sinh trung học bình thường, bên người cũng nhất định có người bảo hộ cô ta, nếu không người của chúng tôi không có khả năng vừa đi không trở về.
Nếu cô không phải con gái phó thị trưởng, lần này chúng tôi sẽ không bỏ qua như vậy. Cho nên giao dịch của chúng ta dừng ở đây."
"Không được, tôi nhất định phải làm Chung Noãn Noãn chết!" Âu Minh Tịch không muốn tiền của chính mình ném đá trên sông như vậy, càng không muốn Chung Noãn Noãn còn sống ở trên thế giới này trước khi Xích Dương chấp hành nhiệm vụ trở về.
"Nha, vậy mời cô Âu tìm người khác đi, dù sao bang Thanh Long của chúng tôi không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ giúp cô Âu." Dứt lời, Lôi Bằng liền muốn tắt điện thoại.
"Tôi sẽ thêm tiền cho các người. Các người muốn bao nhiêu? Tôi thêm cho các người! 7 người không gϊếŧ được Chung Noãn Noãn, bang Thanh Long các người ít nhất cũng có năm sáu trăm người, chẳng lẽ tất cả đều ra tay còn không gϊếŧ được một Chung Noãn Noãn sao? Bởi vì cô ta, làm hại anh tổn thất 7 người anh em, chuyện này, chẳng lẽ đường đường từ đường chủ như anh liền nhẫn nhịn như vậy sao? Cho dù anh có thể nhẫn, bang chủ các anh có thể nhẫn?"