"Đúng vậy." Xích Dương gật đầu. Kể lại tình huống ngay lúc đó một cách kỹ càng tỉ mỉ.
Bởi vì lúc ấy có nhiều người như vậy đều thấy được ba thân ảnh như sát thần trên phi cơ kia, cho nên Xích Dương cũng không giấu giếm chút nào về chuyện này.
Sau khi Lãnh Tấn Bằng nghe xong trầm mặc một lúc lâu, "Vậy cậu nói.. Ba tay súng bắn tỉa thân thủ rất lợi hại kia có thể là cùng tổ chức với người trợ giúp chúng ta hay không?"
"Có khả năng. Nhưng mặc kệ tôi hỏi như thế nào, Tang Cát cũng không muốn nói thân phận của bọn họ cho tôi."
Lãnh Tấn Bằng xua tay: "Vậy đừng hỏi, là bạn bè luôn có thể gặp nhau. Nếu bọn họ có ý đồ với chúng ta, cũng sẽ tìm tới chúng ta. Chuyện lần này chúng ta cần ghi nhớ ân tình của vị kia tướng quân Tang Cát kia, nếu không có cậu ta, người của chúng ta chỉ sợ đều chết ở nước L. Chuyện làm lớn, mặt trên cũng sẽ trách tội xuống dưới."
"Vâng."
Anh sẽ nhớ kỹ ân tình của Tang Cát, chẳng qua với anh mà nói, ân tình lớn hơn nữa, lại là cô vợ nhỏ của anh.
Tuy rằng còn không có xác định 100%, nhưng mà Xích Dương đã vô cùng hào phóng đem phần ân tình này dời đến trên người Noãn Noãn nhà anh.
Đối với phần tin tưởng vững chắc này, Chung Noãn Noãn là không biết.
Cô càng thêm không biết chính là, vì cảm ơn, vốn dĩ Xích Dương hẳn là ở bên cạnh tư lệnh suốt đêm, từng bước từng bước đi nghe khẩu cung của những thiếu tướng kia, đã lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt yêu cầu tăng ca của tư lệnh, bỏ xuống một người đàn ông trung niên góa bụa là tư lệnh, tuyên bố muốn về nhà với cô vợ nhỏ, bằng không cô vợ nhỏ sẽ nhớ anh.
Giờ phút này Chung Noãn Noãn hoàn toàn không biết Xích Dương đã nói không trở lại liền lập tức phải quay về, bởi vì đã lâu không ra tay, vừa ra tay liền có chút kích động, ngủ không yên, đang lúc nghĩ ngợi tới muốn làm chút cái gì cho đỡ nhàm chán hay không, liền nghe được bên cửa sổ có thanh âm sột sột soạt soạt.
Trong bóng đêm Chung Noãn Noãn mở một đôi mắt to sáng ngời có thần, vẻ mặt chờ đợi mà chờ những người này vào cửa.
Hiện tại cô một người thật sự rất nhàm chán!
Người từ cửa sổ tiến vào kia dẫm bước chân mèo đi đến cửa lớn, tay chân nhẹ nhàng mở cửa ra, sau đó một đám người liền chạy trốn tiến vào.
Oa sát, còn không ít người, có bảy người!
Sau khi người vào cửa đóng cửa, còn khóa trái cửa lại. Sau đó một người phụ trách canh gác ở ban công, một người phụ trách đi canh gác ở cửa sổ bên phòng bếp, hai người canh gác ở cửa phòng ngủ phụ, thuận tiện nhìn động tĩnh của phòng khách bên này, còn lại ba người liền đi về phía phòng ngủ của Chung Noãn Noãn.
"Cùm cụp!"
Cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng mở ra, phát ra một trận tiếng vang. Ba người lập tức vọt vào bằng tốc độ nhanh chóng, người cầm súng không chút nào ướŧ áŧ bẩn thỉu bóp cò súng về phía giường.
Nhưng mà bóp một lúc lâu, người nọ lại phát hiện không bóp được.
Hai người khác xem người kia giơ súng một lúc lâu đều không động, nhíu mày dưa cho người kia một ánh mắt "Cậu đang làm gì".
Người nọ thu hồi khẩu súng, đem họng súng tối om nhắm ngay chính mình.
Dưới sự kinh ngạc của đồng bạn, duỗi tay từ họng súng kéo ra tới một cây ngân châm thật nhỏ.
Sau khi lấy ra ngân châm, người nọ lại giơ súng nhắm ngay phía giường, bóp cò súng.
Vẫn là bất động như cũ.
Hai tên sát thủ khác vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía người nọ.
Thấy người nọ còn mẹ nó đang mân mê súng lục kia, không thể nhịn được nữa rút ra đao nhọn bên hông, đi đến trước giường, một phen xốc lên chăn, sau đó liền muốn chặt bỏ đi.
Nhưng mà ai tới nói cho bọn họ, vì sao giường không có người?
Phía dưới chăn cơ bản chính là trống không!
Ba người ý thức được không đúng, vừa muốn đề phòng, một cái dầu người tóc dài liền rơi xuống từ trần nhà phòng ngủ.