Chẳng những phải làm một học sinh cấp ba đủ tư cách, còn muốn dốc lòng làm một học sinh ưu tú, đi trường đại học nổi tiếng làm một người sinh viên ưu tú.
Đoán chừng trừ bỏ Selina mù quáng sùng bái lão đại ra, bất kỳ ai đều sẽ có một loại cảm giác không thể tưởng tượng được.
Lúc này Duy Nại Cùng hoàn toàn luống cuống, nhanh chóng nhận sai: "Q, tôi sai rồi, cô tha cho tôi lần này đi! Chỉ cần cô có thể tha tôi, tôi.. Tôi lập tức gửi tin tức cho bên thành phố B, làm cho bọn họ không cần động tay chân khu mỏ của phượng loan các, được không? Tôi bảo đảm khu mỏ của phượng loan các khai quật được bao nhiêu đồ vật, tôi sẽ làm cho đối phương trả lại từng đó đồ vật"
Chung Noãn Noãn cười lạnh: "Cho nên anh đã cướp sạch phượng loan các ở thành phố B? Anh cảm thấy phượng loan các của tôi chính là túng b như vậy, có thể tùy anh đen ăn đen?"
Duy Nại Cùng: "..."
"Tôi là một người hào phóng, tôi thờ phụng chính là có tiền cùng nhau kiếm. Nhưng mà đồ vật tôi có thể hào phóng cho anh, lại không đại biểu tôi có thể cho phép anh đoạt lấy của tôi. Người dám đụng đến đồ vật của tôi, còn không có trên thế giới này."
Đổi một cách nói, không có người nào sẽ không bị động vào đồ vật, cô có thể nói lời nói này, chỉ có thể thuyết minh, người động vào đồ vật của cô đã không tồn tại trên thế giới này.
Giờ phút này trái tim Duy Nại Cùng đã bắt đầu run rẩy, anh lắp bắp hỏi ra một vấn đề mà lúc trước anh vẫn muốn hỏi: "Tường quân Nạp Sâm là.. Là bị cô xử lý?"
"Ông ta còn không xứng để lão đại chúng tôi ra tay. Ông ta là tôi xử lý." Selina ở phía sau trang điểm giống một búp bê Tây Dương vô cùng kawaii, lời nói ra lại làm trái tim mọi người ăn không tiêu.
Khó trách!
Lúc ấy anh liền cảm thấy tướng quân Nạp Sâm bị chết kỳ lạ, hiện tại liên tưởng đến trước khi chết, ông ta bởi vì không chịu nổi sự dụ hoặc của tài phú, điên cuồng ngầm chiếm đồ vật của phượng loan các, cho nên mới không nhịn được hỏi.
Này vừa hỏi, Duy Nại Cùng hoàn toàn bị dọa choáng váng.
Mà Selina đúng lúc bổ sung một câu: "Sau khi ông ta chết, chúng tôi mới nâng đỡ anh."
Duy Nại Cùng: "!" Vì sao không nói sớm? Nói sớm, cho anh một trăm lá gan, anh cũng không dám làm bậy!
Tang Cát ở một bên tuy vẫn luôn mặt không biểu tình mà nghe, chính là trời biết trong lòng anh chấn động như thế nào.
Nhóm người này, quả thực không phải người!
Cho nên anh cũng gõ vang chuông cảnh báo cho chính mình, về sau nhất định phải ôm chặt lấy cái chân siêu cấp thô to là Q, kiên quyết không thể phản bội cô, tận lực làm tốt mỗi một sự kiện cho cô, nếu không thật sự sẽ không biết chết như thế nào.
"Tang Cát, anh gọi điện thoại cho nguyên thủ. Sau đó cho ông ta nghe những thứ này, nói cho ông ta, hiện tại anh trói lại gián điệp, chuẩn bị lập tức tấn công thành phố B, nếu không một khi lực lượng vũ khí của đối phương tới, trận này liền khó đánh."
Đôi mắt Tang Cát hơi hơi sáng ngời, loại chuyện vừa bắt gián điệp, còn có thể lập công lớn này, liền dừng ở trên người anh như vậy?
Sau khi phản ứng lại đây, Tang Cát móc ra súng để ở trên trán Duy Nại Cùng: "Số diện thoại của nguyên thủ là bao nhiêu?"
Chung Noãn Noãn: "..."
Eden: "..."
Selina: "..."
"Chỉ cần các người có thể thả tôi, tôi liền nói cho các người."
"Ha hả."
Duy Nại Cùng thấy Chung Noãn Noãn cười lạnh, sợ tới mức không nhịn được đánh cái rùng mình. Nói thật, hiện tại anh sợ nhất nghe thấy tiếng cười của người phụ nữ này.
Thanh tuyến gợi cảm của Chung Noãn Noãn phát ra thanh âm Duy Nại Cùng không muốn nghe nhất --
"Tôi có."
Dứt lời, liền báo số điện thoại của nguyên thủ cho Tang Cát. "
Đôi mắt Duy Nại Cùng trừng lớn:" Cô.. Sao cô lại có số điện thoại tư nhân của nguyên thủ chúng tôi? "
" Cho nên anh cho rằng toàn bộ nước L tôi chỉ có thể đem hy vọng đặt ở trên người một mình anh?"