Ánh mắt Chung Noãn Noãn sáng lên: "Những người này nghe lời của anh sao?"
"Đúng vậy tiểu thư Q, bọn họ đều nghe tôi, chỉ cần tôi hạ lệnh, cho dù không có mệnh lệnh của nguyên thủ, bọn họ cũng sẽ tấn công thành phố B cùng tôi."
"Tốt. Vậy anh lập tức trói lại Duy Nại Cùng."
"Được. Không thành vấn đề."
Danh vọng của phượng loan các ở nước L vô cùng cao, có thể tạo quan hệ với Boss phượng loan các, Tang Cát không hề nghĩ ngợi, ngay cả yêu cầu của chính mình cũng chưa nói đến, liền trực tiếp đáp ứng.
Trước kia phượng loan các đối đãi Duy Nại Cùng như thế nào, làm cấp dưới, anh xem được vô cùng rõ ràng. Phượng loan các ra tay vô cùng hào phóng, trình độ giàu có của bọn họ cơ bản không phải là người nghèo tham gia quân ngũ xuất thân trong gia đình bần cùng như anh có thể tưởng tượng được, có thể nói toàn bộ nước L có rất nhiều người đều bị phượng loan các hối lộ. Cho nên anh tin tưởng vị đại Boss như Q sẽ không bạc đãi anh sau khi anh lập công.
"Không biết tiểu thư Q muốn cứu ai?"
Tuy rằng Chung Noãn Noãn vẫn luôn không nói rõ ý đồ đến, chính là anh cũng có thể đoán được một chút. Rốt cuộc vị này không phải người thiếu tiền, mất hai tòa khu mỏ tuy rằng đúng là sẽ kiếm ít đi rất nhiều tiền, nhưng đối với phượng loan các mà nói, chỉ là chín trâu mất sợi lông, còn không đáng vị đại Boss này tự mình chạy tới một chuyến như vậy.
Chung Noãn Noãn cũng không loanh quanh, "Xích Dương, đại tá quân khu thành phố Giang của nước Z, còn có tất cả binh lính bộ đội đặc chủng thuộc cấp dưới của anh ta. Tôi không biết cụ thể có bao nhiêu người, nhưng tôi muốn bọn họ bình an không có việc gì trở lại nước Z. Chỉ cần bọn họ có thể toàn bộ bình an lui lại, 1 tỷ đô la lúc trước hứa hẹn với Duy Nại Cùng, tôi sẽ chuyển cho anh."
Tang Cát vừa nghe, trong ánh mắt càng là hiện ra sự kiên định vô cùng lộng lẫy.
1 tỷ! Đô la!
Chờ sau khi ngồi trên vị trí thiếu tướng này, anh có thể dùng số tiền này lung lạc rất nhiều người!
"Yên tâm đi tiểu thư Q, chuyện này tôi nhất định hoàn thành giúp cô."
Chung Noãn Noãn rất thưởng thức thái độ của Tang Cát, gật đầu: "Anh liền giống anh ta, gọi tôi là Q đi. Ở bên ngoài, không thịnh hành cái này."
"Đúng vậy."
Tang Cát cũng không dò hỏi Chung Noãn Noãn, làm siêu cấp đại Boss của nước M, lại có bối cảnh quý tộc của nước Y, vì sao sẽ chạy tới nước L cứu một quan quân nước Z. Chiều ngang này cũng quá lớn một chút.
Chẳng qua anh lại biết, chỉ cần làm xong chuyện có lẽ cũng không tính khó khăn này, tiền đồ của anh sẽ một mảnh quang minh.
Bởi vì anh cũng không nói cho Chung Noãn Noãn, trên thực tế thành phố B cũng không có đến 10 vạn người. Anh nghe được từ chỗ của Duy Nại Cùng, quân phàn loạn ở thành phố B thực tế chỉ có 4 vạn người. Hơn nữa trong 4 vạn người này nhiều nhất chỉ có bảy tám ngàn người có vũ khí.
Duy Nại Cùng sở dĩ kéo dài thời gian, chẳng qua là muốn chờ đám quân hỏa kia đến.
Hiện giờ quân hỏa không đến được, 2 vạn người đánh qua, vẫn là đánh cái trở tay không kịp, đối mặt đám ô hợp của thành phố B, đã đủ rồi.
Tang Cát có thể nghĩ đến, kỳ thật Chung Noãn Noãn đã sớm nghĩ tới.
Mặc kệ thành phố B rốt cuộc có 10 vạn người vẫn là 20 vạn người, không có vũ khí, vậy không gọi quân dã chiến.
Cô đã xem xét qua đám quân hỏa trên thuyền ở cảng nước Z, nhiều nhất đủ mấy ngàn người sử dụng.
Một thuyền vũ khí là có thể làm đám quân phản loạn có gan cùng chính phủ đàm phán, đủ để thuyết minh tình huống hiện tại của bọn họ càng là low b.
Chẳng qua mặc kệ như thế nào, có Tang Cát hỗ trợ, đừng nói cứu Xích Dương nhà cô, chính là bắt lấy thành phố B cũng không nói chơi.
Cho nên cô sẽ nhớ kỹ ơn này của Tang Cát.
Không đến năm phút, Tang Cát cũng đã trói lại Duy Nại Cùng, đưa anh tới phòng của Chung Noãn Noãn phục mệnh.
Duy Nại Cùng nhìn Chung Noãn Noãn, lại nhìn về phía Tang Cát, hung tợn mà uy hiếp nói: "Tang Cát, cậu thật đúng là một người ăn cây táo, rào cây sung!"