"Mặc dù là chị em, thế nhưng là nếu con đánh giá Chung Thiên Thiên được 50 điểm, vậy Chung Noãn Noãn sẽ là 5 vạn điểm. 50 điểm của Chung Thiên Thiên kia vẫn là do cô ta là chị của Chung Noãn Noãn mới cho cô ta."
"Tốt như vậy?"
"Đương nhiên. Ánh mắt con trai mẹ sẽ kém sao?"
"Con trai.. Con xác định đại tiểu thư nhà họ Nam Cung là Chung Thiên Thiên? Dáng dấp cả đám thiếu gia nhà họ Nam Cung đều anh tuấn như vậy, từng người đều là rồng phượng trong loài người, em gái của bọn họ có thể là Chung Noãn Noãn mà con thích hay không? Dù sao cũng là công chúa nhỏ nhà họ Nam Cung, tướng mạo không có khả năng rất xin lỗi người xem!
Con trai, con không thể chỉ dựa vào ngọc bội trên người liền kéo cả chính mình vào. Dù sao nếu như mẹ là Giang Xu Uyển, nếu như mẹ phát hiện vợ cả là người phụ nữ rất có tiền, sau khi người vợ cả kia chết, nói không chừng mẹ sẽ đem con gái mình đổi cho vợ cả, tuyên bố với bên ngoài con gái vợ cả là con gái của chính mẹ."
"Mẹ, không cần suy nghĩ. Con xác định Chung Thiên Thiên chính là công chúa nhỏ nhà họ Nam Cung. Thứ nhất trên người cô ta có khối ngọc bội hình nguyệt nha kia, thứ hai trước đó ở trên tiệc hội con lấy được tóc của cô ta.
Trước đó tam thiếu gia nhà họ Nam Cung bị thương vào bệnh viện, vừa lúc bạn của con là bác sĩ trưởng, thế là con liền làm cậu ta giữ lại ít máu cho con. Trải qua kiểm tra, độ tương tự DNA của Chung Thiên Thiên cùng tam thiếu đạt tới 76%, đủ để chứng minh thân phận anh em họ của bọn họ.
Vấn đề mẹ lo lắng con cũng lo lắng, để phòng con lấy sai tóc, hôm qua lúc con đưa cô ta ra ngục lại chuyên môn để cho người ta cướp bóc cô ta, đánh cái mũi của cô ta, để cô ta chảy máu mũi, sau đó con lại anh hùng cứu mỹ nhân bắt lấy người đưa vào cục cảnh sát, cầm máu của cô ta cùng tam thiếu lại khẩn cấp làm kiểm tra DNA một lần nữa, kết quả kiểm tra, vẫn như cũ là 76%."
"Xác định là được! Xác định là được! Con trai, con nghĩ thoáng chút, mặc dù dung mạo của cô ta làm người buồn nôn, thế nhưng là có nhà họ Nam Cung làm chỗ dựa cho cô ta, liền xem như con ruồi, con cũng phải ăn cô ta có phải hay không? Huống chi cũng không có bết bát như vậy. Tóm lại chuyện này con làm được xinh đẹp! Về phần Chung Noãn Noãn mà con thích, đến lúc đó mẹ mua căn biệt thự cho cô ta, về sau liền đem cô ta nhận lấy cùng một chỗ."
Cố Minh Triết giương môi: "Mẹ là tri kỷ nhất."
"Thiếu nịnh!"
* * *
Xích Dương không ở bên, thời gian luôn luôn trôi qua rất chậm. Dù là bình thường trong trường học cơ bản cũng không gặp được anh, thế nhưng là biết có người đang chờ cô về nhà ăn cơm tối, Chung Noãn Noãn đã cảm thấy một ngày này đều tràn đầy năng lượng.
Nhưng là hôm nay, không có người chờ cô về nhà ăn cơm, cô cũng không cần đi bộ đội, cho nên Chung Noãn Noãn đều cảm thấy quá mức lâu dài, kết quả ngày thứ hai vừa mới tan học.
"Này, Chung Noãn Noãn, nghe nói anh Xích bọn họ đi làm nhiệm vụ phải không?"
Chung Noãn Noãn liếc nhìn Lãnh Kỳ Duệ: "Cậu muốn làm gì?"
"Buổi tối tan học tôi mời cậu ăn cơm."
Nhìn xem ánh sáng kích động trong mắt Lãnh Kỳ Duệ, Chung Noãn Noãn cảm thấy cậu ta thật đúng là cho dù chủ nghĩa đế quốc vong, trái tim ta không chết! Đều bị Xích Dương đánh thành như vậy, Xích Dương vừa đi, cậu ta liền có thể nhảy nhót.
Thấy Chung Noãn Noãn không trả lời, còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh, Lãnh Kỳ Duệ vô cùng phiền muộn.
"Cậu đây là ánh mắt gì? Tôi chính là nhìn cậu.. Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, lúc này mới mời cậu ăn cơm."
"Vậy tôi mang nhiều mấy người được không?"
"Ai?" Lãnh Kỳ Duệ khó chịu. Anh muốn đơn độc ăn cơm tối cùng Chung Noãn Noãn.
"Mấy bạn cùng phòng của tôi."
"Tại sao lại là bọn họ?"
"Bình thường tôi rất bận, không có thời gian gắn bó tình cảm cùng bạn cùng phòng, thật vất vả gặp được ăn cơm không mất tiền, đương nhiên muốn gọi bọn họ."
"Được rồi, vậy cậu gọi đi."