Chung Noãn Noãn thèm ăn nuốt nước miếng một cái: "Vâng, anh đi làm bánh bao đi."
"Em mua cái gì?"
"Thuốc."
Xích Dương nhíu mày, lo lắng hỏi: "Thế nào, chỗ nào không thoải mái?"
"Không có chỗ nào không thoải mái, là mua thuốc cho anh. Không phải anh muốn đi mấy ngày sao? Mấy ngày nay em không có cách nào châm cứu cho anh, lại sợ anh ở bên ngoài không ngủ ngon, cho nên mua chút thuốc trở về, đến lúc đó anh uống cùng thuốc ngủ của nước M kia, hiệu quả sẽ tốt hơn một chút."
Xích Dương hoàn toàn không nghĩ tới cô vợ nhỏ sớm như vậy xuống tầng là bởi vì lo lắng anh không ngủ ngon mới đi mua thuốc cho anh, trong nháy mắt cả trái tim đều tràn đầy cảm động.
Vuốt vuốt đầu của cô vợ nhỏ: "Ừ, anh đều nghe em, em bảo anh uống thuốc như thế nào thì anh sẽ uống như thế."
"Được rồi, vậy em đi phân chia thuốc một chút."
Dứt lời, Chung Noãn Noãn liền vào phòng, lưu lại Xích Dương nhìn xem bóng lưng của cô, khóe môi một mực không nhịn được giương lên.
Vợ của anh thật tốt.
Chỉ chốc lát sau Chung Noãn Noãn liền hoàn toàn phân chia thuốc xong, chứa vào từng cái túi vô cùng nhỏ nhắn.
Lúc ăn sáng, Chung Noãn Noãn đẩy một cái túi đến trước mặt Xích Dương: "Em không biết nhiệm vụ của anh cần thời gian bao lâu, mặc dù nói chậm nhất nửa tháng liền có thể hoàn thành, nhưng nếu có chuyện gì làm chậm trễ đâu, cho nên em chia làm 30 ngày. Mỗi ngày lúc nghỉ ngơi anh uống một túi là được rồi, đừng uống nhiều quá biết không?"
Xích Dương mở túi ra, phát hiện bên trong còn có mười mấy cái túi nhỏ, vô cùng nhỏ nhắn, tiện để mang theo, sau khi nghe được lời nói của Chung Noãn Noãn, gật đầu nói: "Được, anh nhất định uống theo yêu cầu của em, yên tâm, anh sẽ không uống lung tung."
"Vâng."
Xích Dương kẹp một cái bánh bao cho cô: "Cẩn thận, khá nóng, từ từ ăn. Thời gian còn sớm, còn kịp."
"Vâng."
"Anh làm nhiều bánh bao một chút, chờ chút nữa lúc Lý Kỳ đưa em đi học sẽ mang những bánh bao này để ở chỗ chung cư. Nếu như em không nghĩ ở trường học, buổi sáng lúc rời giường có thể hấp mấy cái bánh bao ăn."
Chung Noãn Noãn phốc phốc một chút cười ra tiếng.
Xích Dương khẽ giật mình: "Cười cái gì?"
"Cười anh thật giống như một bà mẹ!"
Xích Dương bị nói cũng không giận, khóe môi vẫn giơ lên đường cong hạnh phúc, chế giễu lại nói: "Không biết là ai sáng sớm liền đi mua thuốc cho người ta, vì phòng ngừa người khác uống nhầm thuốc, còn chuyên môn bỏ vào từng túi, sau đó dặn đi dặn lại."
Chung Noãn Noãn: "..."
Hoàn toàn không biết hóa ra anh Xích Dương ngoài chế giễu người xấu, còn có thể chế giễu cô.
Bĩu miệng, không để ý tới anh.
Nhìn xem cái môi phấn nộn của cô đều có thể treo cái bình dầu, Xích Dương buồn cười cười nhẹ lên tiếng, thanh âm êm tai quanh quẩn trong phòng, Chung Noãn Noãn nghe được lỗ tai đều muốn mang thai.
Cười qua, Xích Dương dịu dàng nói: "Chẳng qua trên thế giới này ngoại trừ người mẹ có thể quan tâm người như vậy, vợ cũng có thể quan tâm chồng của mình như vậy."
"..."
Mặt Chung Noãn Noãn hơi đỏ lên.
Sau đó, thanh âm của Xích Dương càng dịu dàng: "Mà chồng cũng có thể quan tâm vợ của mình như vậy."
"..."
Có thể đừng liêu cô như vậy sao? Cô không chịu nổi!
Đã đến giờ đi học, Xích Dương lưu luyến không rời đưa cô vợ nhỏ xuống tầng.
Lý Kỳ đã chờ ở trước cửa xe, nhìn thấy Xích Dương, lập tức kính một cái quân lễ đúng tiêu chuẩn: "Chào thủ trưởng."
Xích Dương gật đầu, cầm một túi bánh bao lớn trong tay đưa đến trên tay Lý Kỳ, dặn dò: "Cái này để tủ lạnh đông lạnh."
"Vâng.'
Chuyện thủ trưởng tự mình làm bánh bao cho phu nhân tương lai Lý Kỳ là biết đến, bởi vì lúc trước Xích Dương liền gọi điện thoại bàn giao tất cả công việc cho anh.