"Các người đều vây quanh ở chỗ này làm gì? Nên làm cái gì thì làm cái đó đi. Chẳng qua là xảy ra một chút chuyện nhỏ, về phần để hai vị phó tư lệnh các người ở đây vây xem xem kịch sao?"
Hai người kia, Bành Diệu Hoa là chướng ngại vật lớn nhất của ông, mà La Hữu Nghĩa mặc dù không ra tay nhiều, cũng không có khả năng quá lớn, nhưng nhìn cũng là lòng dạ sâu. Nếu như La Hữu Nghĩa giúp Bành Diệu Hoa, trở thành trợ lực của ông ta, vậy tương lai trở ngại của ông liền lớn.
Cho nên cho dù như thế nào hôm nay ông cũng không muốn để cho hai người kia tham dự vào.
Luôn có cảm giác bọn họ tham dự vào, hôm nay ông liền sẽ có phiền phức lớn.
"Không làm rõ ràng liền bắt vợ chưa cưới của tôi, còn ý đồ giam cô ấy, việc này đối với phó tư lệnh Vương tới nói là việc nhỏ, nhưng với tôi mà nói lại là chuyện lớn. Mà lại cực lớn! Hôm nay phó tư lệnh Vương không giải thích rõ ràng, chuyện này không xong."
Vương Cương Nghị đều muốn bị loại đồng đội heo như Xích Dương làm cho tức chết.
Mẹ nó cậu ta đến cùng là ở bên nào? Có biết hay không ông là vì tác hợp cậu ta cùng Âu Minh Tịch mới thành ra như vậy?
Ông không tin cậu ta không biết.
Nhưng cho dù như vậy, cậu ta cũng muốn đứng ở bên cạnh người phụ nữ cái gì cũng không có này sao?
"Phó tư lệnh Vương, vừa lúc Xích Dương cũng ở nơi này, ông đem tình huống cụ thể lặp lại lần nữa đi. Chung Noãn Noãn dù sao cũng là vợ chưa cưới của sĩ quan trọng yếu của quân đội chúng ta, là chuẩn quân tẩu của quân đội chúng ta, đến cùng là xảy ra chuyện gì, dẫn đến ông muốn dùng thủ đoạn chỉ có thể dùng để đối phó với kẻ thù cùng người bị tình nghi để đối phó cô ấy? Nói ra lý do của ông đi. Tôi tin tưởng Xích Dương không phải một người không nói lý lẽ."
Tư lệnh nói xong tất cả hoàn toàn đều là hướng về phía Xích Dương, Vương Cương Nghị đã căng thẳng đến không được, biết dưới cái nhìn của nhiều người như vậy, nếu như ông còn tránh nặng tìm nhẹ giống như vừa rồi như vậy, khẳng định là không được, thế là ông nhìn xem Chung Noãn Noãn, mỗi chữ mỗi câu lại nói một lần.
"Tư lệnh, nguyên nhân gây ra chuyện này nhưng thật ra là xảy ra ở hai ngày trước. Bởi vì tôi vẫn luôn rất coi trọng Xích Dương, cho nên muốn đem con gái một người quen giới thiệu cho cậu ấy. Cô bé này gọi là Âu Minh Tịch, ba cô ta là Âu Thành Hòa, phó thị trưởng thành phố Giang.
Lúc ấy tôi liền nghĩ, Xích Dương cùng Âu Minh Tịch bằng tuổi nhau, lại trai tài gái sắc, thuận tiện nghĩ thầm muốn cho bọn họ làm mai mối.
Ai ngờ tối hôm tôi gọi Xích Dương tới ăn cơm Chung Noãn Noãn lại chạy tới. Kết quả này tự nhiên là tan rã trong không vui. Tôi cũng không có ép buộc Xích Dương nhất định phải lựa chọn Âu Minh Tịch, chỉ là để chính cậu ấy làm lựa chọn, tôi tôn trọng lựa chọn của cậu ấy. Kết quả tối đó Chung Noãn Noãn lại theo tới, vô cùng bất mãn cách làm của tôi.
Vốn dĩ chuyện này đã qua, tôi nghĩ Xích Dương nếu là không tiếp thu coi như xong, ai ngờ vừa rồi tôi lại trông thấy Chung Noãn Noãn một thân một mình vọt lên. Tôi nhìn sắc mặt của cô ấy không đúng lắm, còn xông về hướng tầng của tư lệnh ngài, liền gọi lại cô ấy, hỏi cô ấy tới làm gì? Kết quả cô ấy chẳng những không nói, còn mắng tôi ngớ ngẩn. Chuyện này, hai tên cảnh vệ của tôi đều là nghe được.
Tôi nhìn thái độ của cô ấy không đúng, tưởng rằng Xích Dương muốn chia tay với cô ấy, sợ cô ấy làm ra chuyện quá mức, mới khiến cho cảnh vệ ngăn lại cô ấy. Ai ngờ cô ấy lại đả thương cảnh vệ của tôi vọt thẳng lên trêи tầng. Thân thể của tư lệnh ngài không tốt, tôi sợ cô ấy đối với ngài không tốt, lúc này mới khiến người bắt lấy cô ấy.
Tôi thừa nhận, cách làm của tôi là có chút quá mức, là không đúng, tôi có thể xin lỗi cô ấy. Thế nhưng là cô ấy nếu là khách của tư lệnh ngài, cũng có thể nói tình hình thực tế cho tôi. Tôi như thế nào sẽ cản cô ấy? Cô ấy nhất định phải đem chuyện làm cho thần thần bí bí, cố ý không nói với tôi, ngoại trừ mắng chửi người chính là xông hướng trêи tầng, ngài nói tôi sao có thể yên tâm để cô ấy xông lên?"