[ Vậy liền để cô ta biết có ít người là không động được.]
[ Vâng]
Lấy lại điện thoại di động, Xích Dương nhìn xem khuôn mặt ngủ ngọt ngào của cô vợ nhỏ, con ngươi âm vụ trong nháy mắt liền trở nên dịu dàng.
* * *
Ngày thứ hai, khi Chung Noãn Noãn bình yên vô sự xuất hiện ở cửa phòng học, Chung Thiên Thiên cùng Tiết Mễ Kỳ cả người đều không tốt.
Vốn nên thu được tin tức Chung Noãn Noãn nằm viện, chí ít hẳn là uể oải suy sụp xuất hiện ở cửa phòng học, giờ phút này Chung Noãn Noãn lại ở tận cùng bên trong ngậm một cây kẹo que.
Đồng phục làm nổi bật lên hai chân của cô càng thêm thon dài thẳng tắp tinh tế, đầu tròn nhỏ vạn năm không thay đổi đem đầu nhỏ vốn là đẹp mắt của cô tôn lên càng thêm hoàn mỹ. Dung mạo tinh xảo bên trong sự đơn thuần mang theo một tia mị hoặc, bên trong mị hoặc mang theo một tia phong lưu không bị trói buộc, đừng nói đàn ông, chính là kẻ thù, Chung Thiên Thiên cũng cảm thấy dáng dấp Chung Noãn Noãn thật sự xinh đẹp.
Tại sao cô ta lại xuất hiện ở nơi này?
Cô ta không phải cũng đã bị người cường bạo, hoặc là nằm viện, hoặc là uể oải suy sụp xuất hiện ở trường học sao? Vì cái gì giờ phút này cô ta vẫn mặt mày tỏa sáng như cũ?
Là cơ bản hôm qua người cũng không có ra tay? Vẫn là bị cô ta trốn thoát đám người kia?
Vậy Xích Dương sẽ tra được trêи đầu của cô sao?
Thấy Chung Noãn Noãn cao ngạo tiến đến, bộ dáng coi trời bằng vung, Ngô Văn Thiến liền không quen nhìn. Giờ phút này cô ngay tại phát bài thi, Chung Noãn Noãn từ trước mặt cô đi qua, cô quỷ thần xui khiến liền vươn một chân, ý đồ làm cô trượt chân.
Đối với loại thủ đoạn nhỏ không đáng nhắc đến này, con mắt Chung Noãn Noãn đều không chớp một cái, một bên phất tay chào hỏi cùng Mục Khanh Tuyền, Diêm Phương Phương cùng Cố Hiểu Lệ, một bên giơ chân lên trực tiếp giẫm lên chân Ngô Văn Thiến.
"..."
Ngô Văn Thiến hét thảm một tiếng, nhẹ buông tay, bài thi rơi đầy đất. Còn có mấy tờ, trôi dạt đến dưới chân Chung Noãn Noãn.
"Chung Noãn Noãn, cậu làm gì giẫm tôi?"
Chung Noãn Noãn nhìn xem Ngô Văn Thiến ngồi xổm trêи mặt đất che lấy chân, đau nhức đến toát ra mồ hôi, trong mắt lóe lên một tia mỉa mai.
"Ai bảo cậu cố ý đem chân đưa qua đến vấp tôi? Cậu không vấp tôi tôi có thể dẫm lên cậu?"
"Tôi cố ý đưa chân lúc nào?"
Chung Noãn Noãn giống như nhìn kẻ ngốc nhìn xem Ngô Văn Thiến, chỉ chỉ camera trêи tường: "Lấy sự thật làm căn cứ, lấy pháp luật làm chuẩn. Sách đều học lãng phí sao?"
Ngô Văn thiến lúc này mới nhớ tới trong phòng học là lắp đặt camera.
Khí thế phách lối mới vừa rồi trong nháy mắt ỉu xìu xuống dưới.
Chân của cô, thật đau quá!
Chung Noãn Noãn chẳng lẽ thật chính là ăn rau chân vịt lớn lên sao?
Ngô Văn Thiến không biết là, chân của cô bị giẫm mạnh như vậy, hôm nay chỉ là sẽ sưng đỏ, đến ngày mai sẽ là nứt xương. Mặc dù sẽ không quá đau nhức, nhưng chính là bởi vì sẽ không quá đau nhức, mới sẽ không quá chú ý. Chờ đến lúc chú ý đến, xương cốt đã chịu tổn thương không thể vãn hồi.
Trước kia xem ở Chung Thiên Thiên tốt xấu là chị em với cô, cô không quá nguyện ý so đo cùng loại cấp bậc thấp low b này, nhưng là bây giờ, sau khi biết Giang Xu Uyển vậy mà làm ra chuyện buồn nôn như vậy với cô, vậy cũng đừng trách cô tàn nhẫn.
Cô vốn là một cái lính đánh thuê xem mạng người như cỏ rác, đối xử mấy cái cặn bã như thế, đã là sự nhường nhịn lớn nhất của cô.
Chung Noãn Noãn cúi người, nhặt lên mấy tờ bài thi ở dưới đất. Nhìn xem một tờ trong đó là tên Ngô Văn Thiến, điểm số là..
Bài thi là tư ẩn của mỗi một học sinh, rất nhiều người đều không muốn đem điểm số của mình cho bạn học khác biết. Ngô Văn Thiến đang học tập xuống dốc cũng không ngoại lệ.
Vừa vặn không may, điểm số của cô lại bị Chung Noãn Noãn thấy được.
Chẳng những thấy được..