Trong xe một mảnh yên tĩnh, sau khi đến mục đích, ba nữ sinh mới nhao nhao nói lời cảm ơn với Ninh Văn Hạo, chuẩn bị xuống xe.
Ninh Văn Hạo mở ra cửa xe cho ba nữ sinh, Diêm Phương Phương cùng Cố Hiểu Lệ trước xuống xe, Mục Khanh Tuyền ở tận cùng nhất bên trong, là người xuống cuối cùng.
Nhìn xem thân ảnh cao lớn gần trong gang tấc, Mục Khanh Tuyền một cái hoảng thần, đem độ cao xe việt dã trở thành xe con, một chân đạp xuống lại đạp không.
"Cẩn thận."
Ninh Văn Hạo tay mắt lanh lẹ, cánh tay dài duỗi ra, liền đem Mục Khanh Tuyền kéo tiến trong ngực.
Đánh tới một cái lồng ngực cứng rắn, đôi mắt Mục Khanh Tuyền có chút hoảng thần.
Nhớ rõ trước kia khi còn bé, cô cũng thường xuyên chơi đùa trong ngực anh.
Khi đó anh cũng vẫn là trẻ con, mặc dù lồng ngực không cứng rắn, nhưng lại thật ấm áp.
Mỗi lần cô tức giận, anh luôn luôn rất cưng chiều để cô ngồi trong ngực anh, mà anh thì đọc sách shoujo manga, một loại sách đối với anh mà nói vẫn là rất tối nghĩa khó hiểu cho cô nghe. Mỗi lần có chữ không quen biết, anh muốn bỏ qua, thế nhưng là thấy cô không đồng ý, lại tính tình rất tốt chạy tới lật từ điển, sau đó đọc lại cho cô một lần nữa.
Lúc ấy cô liền suy nghĩ, về sau chờ lớn lên, cô nhất định phải gả cho anh.
Thế nhưng là..
Nhìn xem Mục Khanh Tuyền uốn tại trong lồng ngực của mình thất thần, nghe mùi hương cơ thể trêи người cô, Ninh Văn Hạo lại sinh ra vẻ bất nhẫn.
Cảm giác không đành lòng từ bên người đẩy cô ra.
Cho nên anh cứ đứng thẳng như vậy, tay nắm cả eo của cô, để cô an tĩnh tựa ở trong lồng ngực của anh. Cô không đi ra, anh cũng không có buông cô ra.
Thẳng đến Diêm Phương Phương ở một bên ho khan một tiếng, đem Mục Khanh Tuyền bừng tỉnh từ trong hồi ức, lúc này mới phát hiện cô vậy mà ngẩn người uốn tại trong ngực Ninh Văn Hạo, trong nháy mắt khuôn mặt liền đỏ bừng.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi! Thật xin lỗi anh Ninh, em.. Em vừa rồi thất thần!"
Mục Khanh Tuyền thật sắp bị chính mình mắc cỡ chết rồi.
Cô vậy mà giống như hoa si bất động tựa ở trong ngực Ninh Văn Hạo.
Quả thực..
Mục Khanh Tuyền từ nhỏ được giáo ɖu͙ƈ rất tốt khiến cô quả thực không nhịn được muốn đào cái hố chui vào.
Nhìn xem cô hồn nhiên bối rối, Ninh Văn Hạo cảm thấy đáng yêu mười phần.
"Không có gì, người đều có lúc thất thần. Không cần để ý."
Lời anh nói giống như là ma chú, Mục Khanh Tuyền thật đúng là không cảm thấy 囧.
Biết Mục Khanh Tuyền có thể là coi anh là thành một người khác, vốn là muốn quan tâm chuyện của người kia một chút, chẳng qua một bên còn có Diêm Phương Phương cùng Cố Hiểu Lệ, anh liền không tiện hỏi nhiều.
"Anh Ninh, cảm ơn anh đưa bọn em trở về. Tạm biệt."
"Không cần khách sáo, tạm biệt."
Nhìn xem bóng lưng có chút cô đơn của Mục Khanh Tuyền, Ninh Văn Hạo kém chút liền gọi lại cô. Nhưng cuối cùng anh vẫn là nhịn được.
Đối với cô gái đột nhiên xuất hiện, cùng anh bắn đại bác cũng không tới này, anh phát hiện anh vậy mà có chút để bụng cô.
Lắc đầu, hất ra những chuyện nhi nữ tình trường này.
Với anh mà nói tình cảm là vướng víu, hiện tại anh cần phải làm là đi theo lão đại huấn luyện thật tốt, hoàn thành mỗi một lần nhiệm vụ thật tốt, nhanh chóng làm ra thành tích lớn trong thời gian ngắn nhất.
* * *
Lãnh Kỳ Duệ sau khi rửa bát đĩa xong liền không kịp chờ đợi liền rời đi.
Vì một bữa cơm, chẳng những làm nhiều nhiều việc khổ cực như vậy, còn bị nhét đầy miệng cẩu lương, đâm vô số đao nhọn ở trong lòng, quan trọng, anh cũng chưa ăn nhiều ít cơm.
Lãnh Kỳ Duệ cảm thấy loại chuyện mất cả chì lẫn chài này, về sau anh sẽ không bao giờ làm.
Quá hố.
Sau khi Lãnh Kỳ Duệ đi, chung cư liền chỉ còn lại Xích Dương cùng Chung Noãn Noãn.
Một cái đi làm một ngày, một cái đọc sách một ngày, chờ sau khi Lãnh Kỳ Duệ đi, Xích Dương liền để Chung Noãn Noãn đi tắm rửa.