"Ừ, đúng vậy, anh ấy họ Ninh, tên là Ninh Văn Hạo, là cấp dưới của Xích Dương. Làm sao? Thích?"
Trong nháy mắt mặt của Mục Khanh Tuyền lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được cấp tốc đỏ lên: "Không có, nói mò gì đâu! Mình chỉ là lúc nhìn thấy anh ấy, cảm thấy anh ấy rất giống một người bạn lúc còn nhỏ của mình. Mình còn tưởng rằng là anh ấy đâu."
Nói đến người bạn khi còn nhỏ, trong mắt Mục Khanh Tuyền xuất hiện một vòng cô đơn nồng đậm.
"Bạn của cậu tên là gì?"
"Trần Diệp. Khi đó mình 4 tuổi, anh Trần Diệp lúc đến nhà mình mới 10 tuổi, bọn mình là hàng xóm."
"Hóa ra là thanh mai trúc mã!" Diêm Phương Phương ở một bên trêu ghẹo: "Thật không nghĩ tới người đẹp Mục lạnh như băng ai cũng không đả động được của chúng ta vậy mà ở lúc 4 tuổi liền có trúc mã."
Nếu như là bình thường, Mục Khanh Tuyền nhất định liền cùng Diêm Phương Phương trêu ghẹo cùng một chỗ, nhưng là hôm nay, sau khi gặp Ninh Văn Hạo, tâm tư của Mục Khanh Tuyền chính là phiêu đãng.
Nhìn ra được, mặc dù chỉ là tình nghĩa lúc 4 tuổi, nhưng Mục Khanh Tuyền lại rất quý trọng.
"Mình giúp cậu hỏi một chút."
Mặc dù Chung Noãn Noãn không phải người nhiệt tình, nhưng Mục Khanh Tuyền dù sao cũng là bạn cùng phòng của cô.
Nghe Chung Noãn Noãn nói, Mục Khanh Tuyền cả người đều căng thẳng lên, mắt ba ba nhìn hướng Ninh Văn Hạo bận rộn ở trong phòng bếp.
Thấy Chung Noãn Noãn mở ra cửa phòng bếp, Xích Dương giống như là bao che cho con vội vàng nói: "Noãn Noãn, nơi này khói dầu lớn, nhanh chóng đóng lại đi phòng khách."
Đám người: "..."
Cái cẩu lương vội vàng không kịp chuẩn bị này!
Đặc biệt là Ninh Văn Hạo, u oán nhìn lão đại nhà mình một chút.
Cô vợ nhỏ nhà mình mở ra cửa bếp một chút lão đại đều đau lòng cùng cái gì giống như. Người anh em này của anh còn vẫn luôn giúp đỡ ở trong phòng bếp đâu, làm sao không thấy anh đau lòng?
Mặc dù anh là người cẩu thả, nhưng da thô trái tim không cẩu thả! Tại sao muốn đối xử với độc thân cẩu như vậy?
Khó chịu!
"Em là tới tìm anh Ninh."
Nghe xong cô vợ nhỏ không phải đến tìm anh, mà là tìm Ninh Văn Hạo, mắt đao của Xích Dương "sưu sưu sưu" liền bắn tới.
Ninh Văn Hạo đều sắp bị sợ tè ra quần. Nhanh chóng cho thấy sự trung thành: "Lão đại, em cùng chị dâu là trong sạch! So rượu đế còn trắng hơn!"
Chung Noãn Noãn lúc này mới nhìn thấy một đôi mắt u oán của Xích Dương, đi nhanh đi qua, một thanh kéo lại cánh tay của anh nũng nịu: "Người ta là đến giúp Khanh Tuyền hỏi anh Ninh một vấn đề."
Nghe xong là tìm giúp phụ nữ khác, vị chua sau khi uống xong dấm của Xích Dương không hiểu rõ lập tức tan thành mây khói.
"A? Vấn đề gì? Cậu ta theo anh rất nhiều năm, chuyện của cậu ta cơ bản anh đều biết."
"Vừa rồi Khanh Tuyền nhìn thấy anh Ninh, nói anh ấy rất giống một người bạn cậu ấy biết khi còn nhỏ, chẳng qua tên của người bạn kia là Trần Diệp. Cho nên em muốn hỏi xem anh Ninh có từng dùng tên này hay không?"
Xích Dương vô cùng khẳng định lắc đầu: "Không có."
Dứt lời, lại nhìn về phía Ninh Văn Hạo: "Cậu trước kia có từng dùng tên này hay không?"
Ninh Văn Hạo cũng ngốc ngốc lắc đầu: "Không có, tên của em vẫn luôn là Ninh Văn Hạo."
Khoảng cách phòng khách cùng phòng bếp không xa, sau khi Mục Khanh Tuyền nghe được lời nói của Ninh Văn Hạo, lập tức hốc mắt liền đỏ lên, trái tim cũng đi theo độn độn đau.
Vì không khiến người khác nhìn ra manh mối, Mục Khanh Tuyền chỉ có thể nhanh chóng đè nén lại nước mắt.
Vì cái gì?
Vì cái gì anh Diệp không để ý tới cô?
Vì cái gì anh Diệp không thừa nhận tên từng dùng của mình?
Chẳng lẽ anh ấy thật quên cô đi?
Vẫn là nói anh ấy giận cô, không muốn gặp lại cô?
"Khanh Tuyền, anh Ninh nói anh ấy chưa từng dùng tên này, có lẽ thật là cậu nhận nhầm người."