Chung Noãn Noãn không biết, mặc kệ là a a đát vẫn là 2333, Xích Dương cũng không biết là có ý gì. Anh chỉ biết đó là trợ từ ngữ khí thường nói khi tạm biệt cùng loại với a nha.
Đột nhiên, điện thoại Chung Noãn Noãn lại rung lên, vẫn là Xích Dương gửi như cũ. Ấn mở xem xét --
[2333]
Chung Noãn Noãn một cái không nhịn được, "phốc phốc" một chút liền bật cười.
Hoàn toàn không tưởng tượng nổi anh Xích Dương làm biểu lộ 2333 sẽ như thế nào.
Nhìn Chung Noãn Noãn vẫn luôn gửi tin nhắn, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Diêm Phương Phương liền chặn lại Chung Noãn Noãn.
"Noãn Noãn, gửi tin nhắn cho ai mà vui vẻ như vậy? Con mắt đều cười cong!"
Thấy Chung Noãn Noãn lúc ngẩng đầu lên khóe môi đều là giương lên, Mục Khanh Tuyền đi theo tới cười nói: "Cái này còn phải hỏi, khẳng định là anh sư trưởng nhà cậu ấy."
Cố Hiểu Lệ con mắt khẽ híp một cái: "Sẽ không phải là buổi tối lại muốn cho chúng ta leo cây để đi hẹn hò đi?"
Chung Noãn Noãn đem đồ trêи bàn cất kỹ: "Sao có thể! Đi, hôm nay anh Xích Dương nhà mình tự mình xuống bếp chiêu đãi mọi người."
Đôi mắt của mấy nữ sinh đều là sáng lên.
"Anh sư trưởng nhà cậu còn sẽ nấu cơm?"
"Đúng vậy, anh ấy nấu ăn siêu tốt!" Chung Noãn Noãn khích lệ chồng chưa cưới nhà mình tuyệt không mập mờ.
Diêm Phương Phương hâm mộ nhìn xem Chung Noãn Noãn: "Anh sư trưởng nhà cậu còn có cái gì là sẽ không làm?"
Cố Hiểu Lệ cũng ghen tị gào: "Anh sư trưởng nhà cậu còn có anh em hay không? Cầu giới thiệu!"
"Anh ấy là con một."
"Vậy có bạn bè độc thân sao? Cầu giới thiệu!"
"Dù sao hôm nay cậu cũng có thể nhìn thấy anh ấy, cậu có thể trực tiếp hỏi anh ấy. Có, anh ấy cũng sẽ vui thấy việc thành."
"Noãn Noãn mình yêu cậu! Nếu như mình có thể tìm tới một người tốt bằng một nửa.. một phần năm.. Không, một phần mười anh ấy, mình liền thỏa mãn!" Con mắt Cố Hiểu Lệ đều cười đến nheo lại, một mặt vui vẻ.
Chung Thiên Thiên ở phía trước nghe được mấy người Chung Noãn Noãn nói chuyện, bên trong ánh mắt hiện lên một vòng âm lệ.
"Cậu mời bọn họ đi ăn cơm, chẳng lẽ không mời tôi sao?" Lãnh Kỳ Duệ trông mong hỏi thăm.
Chung Noãn Noãn bị Lãnh Kỳ Duệ hỏi có chút ngốc, nhưng vẫn là rất trượng nghĩa nói một câu: "Tại sao muốn mời?"
"..."
Lãnh Kỳ Duệ nghẹn lời nửa ngày mới mở miệng: "Bởi vì tôi cũng là bạn tốt của cậu!"
"Nhưng hôm nay tôi mời chính là bạn cùng phòng, cậu cũng không phải bạn cùng phòng của tôi."
Lãnh Kỳ Duệ: "..."
Cảm giác nhận lấy một vạn điểm ghét bỏ cùng tổn thương.
Trong ánh mắt vô cùng oán niệm của Lãnh Kỳ Duệ, Chung Noãn Noãn mang theo ba cô gái cùng phòng ngủ rời đi.
Vừa đi ra cổng, Chung Noãn Noãn liền cảm giác được đằng sau có một cái đuôi đi theo.
Đoán chừng là không nghĩ đến các cô là 4 người đi ra ngoài, còn cùng một chỗ đi ra ngoài, cho nên người đi theo bọn họ vẫn luôn không có động tác.
Mắt thấy cái đuôi đằng sau đã càng ngày càng xa, xem ra hôm nay đã không định ra tay, Chung Noãn Noãn nói với ba cô bạn cùng phòng: "Ai nha, vừa rồi sau khi mình dùng điện thoại liền thuận tay đem di động đặt ở trong ngăn kéo."
Đám người: "..."
"Vậy cậu còn sững sờ làm cái gì? Nhanh đi về lấy!"
Cố Hiểu Lệ lo lắng mở miệng, Mục Khanh Tuyền ở một bên vẻ mặt tiếc hận: "Đều đi đến nơi này cậu mới nhớ tới, đoán chừng chờ cậu trở lại điện thoại đều đã bị lấy mất."
"Gần nhất lớp học mất đồ vật rất nhiều, huống chi cậu liền để ngăn kéo như thế. Nhanh đi về xem một chút đi, nói không chừng tay chân không sạch sẽ đã đi, điện thoại di động của cậu không có mất đâu."
"Được, vậy mình trở về nhìn xem, các cậu chờ mình, mình lập tức liền trở lại."
"Noãn Noãn, đối diện đường cái phía trước có cửa hàng trái cây, bọn mình chờ cậu ở nơi đó."