"Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là tranh chấp rất nhỏ. Minh Tịch cùng Tử Đồng đi shopping, coi trọng một vật, liền nói muốn mua, kết quả ai ngờ vật kia lại là Chung Noãn Noãn coi trọng. Chung Noãn Noãn chế nhạo Minh Tịch, Minh Tịch xem ở mặt mũi của Xích Dương, rất đại độ đem đồ vật trả lại cho cô ta. Ai ngờ cô ta lại làm cho Minh Tịch trả tiền, nói vật kia cô ta lại không có ý định mua, nếu Minh Tịch tặng cho cô ta, lại để cho nhân viên phục vụ đóng gói, vậy liền hẳn là để Minh Tịch trả tiền."
Lông mày Vương Cương Nghị nhăn lại: "Cô ta đây cũng quá mức."
Phùng Tử Đồng đột nhiên xen vào nói: "Còn có càng quá phận, chuyện này vẫn chưa xong đâu. Chị họ thấy cô ta không trả tiền, thấy ánh mắt nhân viên mậu dịch tội nghiệp, không đành lòng, cho nên liền đi thanh toán cho cô ta, xem như cho Xích Dương cái mặt mũi. Thế nhưng là Chung Noãn Noãn sau khi cầm đồ vật lại đem nó vứt vào thùng rác ngay trước mặt chúng cháu. Dù sao cũng là đồ vật hơn 2 vạn, cháu nhìn không được, chạy tới lý luận cùng cô ta, kết quả cô ta liền mắng chúng cháu, còn mắng đặc biệt khó nghe, dưới sự xúc động cháu liền dựa gần cô ta một chút, muốn dùng khí thế đè người, kết quả Xích Dương liền một cước đạp bay cháu."
Vương Cương Nghị đem chén trà đặt mạnh tại trêи mặt bàn, cả giận nói: "Quả thực quá không ra gì! Cậu ta vẫn là một người lính sao? Vậy mà đánh con gái!"
Phùng Tử Đồng nhếch miệng, ấm ức nói: "Chị họ cháu cũng đã hỏi anh ta lời giống như vậy, thế nhưng là anh ta nói, anh ta là quân nhân, trong mắt anh ta chỉ phân chia người một nhà cùng kẻ thù, mà cháu ý đồ tổn thương người của anh ta, vậy cháu chính là kẻ thù của anh ta."
"Tốt một cái chỉ phân chia người một nhà cùng kẻ thù. Dù sao cũng là cái đại tá, vậy mà vì một người phụ nữ làm ra chuyện ngu xuẩn như thế."
"Chuyện này cũng không trách Xích Dương. Anh nói cậu ta là một người đàn ông, chẳng lẽ còn có thể nhìn xem vợ chưa cưới của mình chịu ấm ức?" Âu Thành Hòa ở một bên giải vây cho Xích Dương, nói: "Chuyện này chủ yếu vẫn là trách Tử Đồng, nếu như nó không xúc động, chuyện liền sẽ không biến thành như thế, nó cũng sẽ không bị đánh. Ai, còn quá trẻ."
"Anh xem chuyện này vẫn là trách Chung Noãn Noãn! Làm một vị chuẩn quân tẩu, không nói làm rạng rỡ cho chồng chưa cưới của mình, vậy mà khắp nơi kéo cừu hận, gây chuyện, người như cô ta liền không có tư cách trở thành quân tẩu! Thật không biết tư lệnh cùng chính ủy ban đầu là phê duyệt như thế nào."
"Chú Vương, cuối tuần lúc nhà họ Chung cử hành tiệc hội cháu còn gặp tư lệnh quân khu cùng chính ủy, cháu xem quan hệ của bọn họ cùng Chung Noãn Noãn giống như rất tốt."
Âu Minh Tịch sau khi nói ra lo lắng của mình, Âu Thành Hòa lập tức nói theo: "Đúng vậy, anh cả, lần này anh ra làm mai mối giúp Minh Tịch, nhưng Chung Noãn Noãn kia lại là đã thông qua thẩm tra chính trị, mặc dù còn chưa kết hôn, thế nhưng là hôn nhân này đã bị bảo hộ. Có thể hay không.."
Vương Cương Nghị khoát tay:"Nói thật, hôm nay bữa tiệc này vốn dĩ anh chỉ là người ở giữa, dắt tuyến giúp các người, về phần về sau các người sẽ như thế nào, anh sẽ không làm bảo đảm, dù sao báo cáo kết hôn của Xích Dương đã thông qua, cho dù anh hướng về Minh Tịch, cũng không thể ép buộc Xích Dương. Thế nhưng là..
Nhưng là hôm nay nghe các người kể chuyện, anh cảm giác rất nặng nề. Đồng chí tốt của chúng ta, hiếu chiến, quân ta bồi dưỡng được nhân tài ưu tú, nếu quả như thật bị một người phụ nữ như vậy chậm trễ, vậy chẳng những là gia môn bất hạnh, cũng là quân đội bất hạnh, thậm chí là quốc gia bất hạnh.
Cho nên hôm nay bà mối này anh là làm định rồi. Chung Noãn Noãn không xứng với Xích Dương, cho dù Xích Dương cuối cùng không thể cùng Minh Tịch tiến tới cùng nhau, vậy cũng không thể để cậu ta cùng Chung Noãn Noãn tiến tới cùng nhau.