"Không cần, tôi đã an bài Tiểu Lý."
Lãnh Kỳ Duệ dừng một chút không hiểu: "Anh Xích, em cũng phải đi trường học lên lớp, chỗ nào còn cần đến anh tìm lái xe đưa?"
"Tiểu Lý lái xe, tôi yên tâm."
Nhìn xem Xích Dương một khuôn mặt nghiêm túc, Lãnh Kỳ Duệ: "..."
Có ý gì? Đến cùng là có bao nhiêu không tín nhiệm anh?
Thế nhưng là Xích Dương lại đối với bất mãn của Lãnh Kỳ Duệ căn bản là không nhìn thấy.
Chung Noãn Noãn nhìn xem người hoành hành bá đạo như Lãnh Kỳ Duệ tại trước mặt Xích Dương giống như con hổ bị nhổ răng, rất không phúc hậu cười.
Nhìn xem Chung Noãn Noãn cười đến vui vẻ như vậy, Lãnh Kỳ Duệ cảm giác mối tình đầu của anh nhận lấy một vạn điểm tổn thương.
"Đây là Tiểu Lý, về sau nếu như anh có việc không thể tự mình đến đón em, đều sẽ để Tiểu Lý đến."
"Chào chị dâu!" Bị thủ trưởng an bài đưa đón vợ tương lai, Tiểu Lý cảm thấy rất vinh hạnh, cười đến một mặt xán lạn.
Chung Noãn Noãn bị âm thanh chị dâu to lớn như thế vui vẻ đến, trở về Tiểu Lý một cái cười ấm áp: "Về sau liền làm phiền cậu."
"Chị dâu nói chỗ nào, có thể vì chị dâu phục vụ là vinh hạnh của tôi."
Chậc chậc!
Lãnh Kỳ Duệ ở một bên nhìn xem, chỉ cảm thấy lạnh. Đều không có kết hôn, mở miệng một tiếng chị dâu, có trái lương tâm hay không?
"Thủ trưởng, vậy tôi liền đưa chị dâu đi."
Xích Dương gật đầu, vẫn không quên dặn dò: "Trêи đường cẩn thận."
Tiểu Lý bị lấp đầy miệng cẩu lương vẫn không quên cười nói mình nhất định sẽ để ý.
"Từ từ!" Lãnh Kỳ Duệ thấy xe quả thật muốn đi, nhanh chóng như một làn khói xông lên.
Ghét bỏ anh, anh càng muốn lên xe! Anh còn không tin Xích Dương có thể đem anh từ trêи xe kéo xuống dưới.
Xích Dương đương nhiên sẽ không ngây thơ như vậy, nhưng mà, kia dù sao cũng là xe của anh, trêи xe có người của anh, cậu ta này nếu là dám trêи xe liêu người của anh..
"Em đi đây."
"Ừ." Xích Dương gật đầu: "Buổi tối anh có rảnh liền đến nhìn em."
Có câu nói này của Xích Dương, Chung Noãn Noãn cảm thấy đi học cũng chẳng phải nhàm chán.
"Vâng."
Xe khởi động, Chung Noãn Noãn nhìn xem thân ảnh của Xích Dương một chút xíu thu nhỏ, thẳng đến ngoặt một cái, Chung Noãn Noãn dùng dị năng nhìn thấy, Xích Dương còn vẫn đứng tại nguyên chỗ, đối mặt với phương hướng cô biến mất.
"Được rồi, đều không thấy được còn nhìn, có chán ngán như vậy sao?"
Nhìn xem Chung Noãn Noãn giữa lông mày dịu dàng chỉ có lúc đối mặt Xích Dương mới có thể triển lộ ra, Lãnh Kỳ Duệ cảm giác trong lòng mình ê ẩm.
"Này, tôi nghe nói trước đó lúc ba cậu định ra vụ hôn nhân này cho cậu cậu không nguyện ý, làm sao về sau đột nhiên sẽ đồng ý? Cậu sẽ không là bị bức hϊế͙p͙? Cậu nếu thật sự là bị bức hϊế͙p͙ nói với tôi, tôi cam đoan mang cậu rời khỏi hố lửa!"
Chung Noãn Noãn thu hồi ánh mắt, ánh mắt ấm áp kia trong nháy mắt biến thành phong phạm nữ vương, nhìn Lãnh Kỳ Duệ từ trêи xuống dưới.
Lãnh Kỳ Duệ bị nhìn thấy mặt đều nhanh đỏ lên, ấp úng mà hỏi thăm: "Cậu.. Nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Tôi nhìn xem có phải đầu óc cậu thiếu sợi dây hay không."
"!"
Quả nhiên người phụ nữ này dịu dàng chỉ có thể cho Xích Dương sao?
Cảm nhận được đến từ Chung Noãn Noãn tràn đầy ác ý, Lãnh Kỳ Duệ xù lông: "Này, tốt xấu ngồi cùng bàn một trận, có cậu nói người như vậy sao? Tôi không phải cũng là ở quan tâm cậu! Không biết người tốt tâm!"
"Tôi cùng cậu chỉ là tại cùng một hàng, cũng không cùng bàn, dù sao giữa chúng ta còn cách một lối đi nhỏ. Còn có, cậu cảm thấy trêи mặt tôi có một chút xíu bộ dáng bất mãn bị người bức hϊế͙p͙? Nếu là không có, câu nói mới vừa rồi kia của cậu cũng không phải là ở quan tâm tôi, mà là tại châm ngòi ly gián!"
Chung Noãn Noãn một mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Chính mình cũng bị lửa đốt đến ʍôиɠ, còn tuyên bố muốn dẫn tôi ra hố lửa. Tôi sợ cậu kéo lấy tôi, sau đó tôi mới thực sự rơi vào trong hố đi!"