Đường Phong lúc này lên tiếng hướng về Đường Tam."Đệ đã thấy rõ uy lực của Hạo Thiên Chùy rồi chứ, yên tâm sau này ta sẽ dạy đệ tuyệt kĩ này, giờ chưa phải lúc, lần trước ta cũng đã cho đệ thấy quy trình hấp thu hồn hoàn rồi lát nữa tìm được cái thích hợp ta sẽ ra tay đánh nó gần chết đệ chỉ việc gϊếŧ rồi hấp thu thôi."
Nghe vậy Đường Tam vui vẻ gật đầu, Đại sư lên tiếng hỏi
"Tiểu Phong lúc nãy ngươi xuất mấy phần lực lượng??"
"Haizz hơi không kiểm soát lực nên ta xuất đến 4 thành lực lượng a."
Trong lòng Đại sư lúc này không khỏi húp ngụm khí lạnh đồng thời cơ mặt không khỏi giật giật thầm nghĩ "mợ nó, 4 thành lực lượng khủng bố như vậy sao, đã vậy còn trang bức nữa."
"La la, la la, la la ……" một trận tiếng kêu dồn dập đột nhiên vang lên, tia khố sáp trong mắt Đại sư lập tức bị hàn quang thay thế, giữ chặt tay Đường Tam.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, một tia thanh âm "sa sa" chuyền vào trong tai Đường Tam một cách rõ ràng, trong mơ hồ, trong không khí tựa hồ thêm vài phần tinh khí, tinh khí cũng không nùng trọng, thậm chí còn mang theo nhàn nhạt một vị dễ chịu và hương trà.
Cái mũi Đường Tam giật giật, bật thốt lên: "Có độc vật."
"Quả nhiên đã tới rồi sao, hay lắm đến lúc test sức mạnh với hồn thú trăm năm xem sao mấy con hồn thú 10 năm vừa rồi đánh không đã tay tí nào cả." Thầm nghĩ Đường Phong lúc này đưa cây búa lên thủ thế sẵn sàng chiến.
Tay phải Đại sư vung lên, lúc này, hắn mang cả hai cái quang hoàn của mình bố trí toàn bộ trên người La tam pháo, cảnh giác nhìn hướng có tiếng "sa sa": "Đêm nay dĩ nhiên cũng không yên tĩnh."
Tiếng "sa sa" ngừng lại, Đường Tam thúc dục Huyền Thiên Công, mang Tử Cực Ma Đồng vận chuyển đến cực hạn, hướng về chỗ kia, trong mơ hồ, hắn thấy được một cái đầu rắn hình tam giác màu xanh đen trong bụi rậm nhô lên, một đôi mắt nhỏ màu hồng bảo thạch chính đang hướng về phía bọn họ. Có lẽ là do tác dụng của phấn hùng hoàng, nó cũng không tiếp tục đến gần.
"Sư phụ, ở kia." Đường Tam chỉ hướng đầu rắn đang nhô lên. Lúc này, Đại sư cũng đã vội không kịp nghĩ tại sao Đường Tam có thể nhìn thấy mà mình thì không thấy. Nhanh chóng lấy từ Hồn đạo khí tại cổ tay lấy ra một cái hỏa chiết tử * hướng phía đó ném ra.
*: Cái này là dụng cụ chiếu sáng
Hỏa chiết đón gió cháy lên, quay cuồng trong không trung, chiếu sáng cả khu vực đó, lần này, Đại sư cũng thấy được sự tồn tại của chiếc đầu rắn. Miệng hít một ngụm lương khí: "Là Mạn đà la xà, như thế nào cái loại mãnh ác này xuất hiện ở bên ngoài rừng rậm. Hy vọng là con mười năm."
Ti ti, ti ti, phảng phất như là bị Hỏa chiết tử chọc giận, đầu rắn chậm rãi rung lên, hướng La tam pháo phát ra thanh âm "ti ti". Nhưng lực uy hϊếp của phấn hùng hoàng vẫn còn, nó cũng không có tiến lên.
Đại sư trầm giọng nói: "Độc tính của Mạn đà la xà rất mạnh, chẳng những có hiệu quả ma tý làm ta mất cảm giác, hơn nữa tính phá hư đối với hệ thần kinh rất mạnh. Là một trong những loại kinh khủng nhất trong Độc thuộc tính hồn thú. Thân thể nó cực kỳ cứng cỏi, đao kiếm bình thường khó làm bị thương, chỉ có nhược điểm là miệng và mắt. Nhưng Mạn đà la xà đối với hai vị trí này bảo vệ rất tốt, tốc độ lại nhanh vô cùng. Tính công kích của nó chính là đáng sợ nhất. Gặp loài người, nó cơ hồ đều sẽ phát động công kích. Phấn hùng hoàng vị tất có thể khắc chế nó lâu dài, nó đang đợi chờ cơ hội."
Đường Tam cũng không bởi vì sự giới thiệu của Đại sư mà cảm thấy sợ hãi, kiếp trước tại Ba Thục Đường môn, rắn tại Ba Thục rất nhiều loại, mặc dù không có Mạn đà la xà, nhưng Đường Tam cũng không thiếu kinh nghiệm giao đạo cùng rắn. Từ đầu lưỡi của nó có thể nhìn ra nó là kịch độc, mà chiếc cổ tráng kiện cũng biểu hiện ra rằng nhược điểm của nó cũng không phải tại khu bảy tấc. Chính là không biết loại rắn có hồn lực này có phương thức công kích là như thế nào.
Đại sư mang Đường Tam che sau lưng mình: "Tiểu Tam, bây giờ ta dạy ngươi một cái lý luận. Hoàn đa cốt đa, kỹ lực nhất ba, hoàn thiểu cốt thiểu, tát thối tựu bào. Hoàn ở đây là chỉ hồn hoàn, cốt là chỉ hồn cốt, về hồn cốt thì sau này ta sẽ hướng ngươi giải thích. Nói cách khác, khi hồn hoàn và hồn cốt của ngươi có số lượng rõ ràng vượt qua đối thủ thì ngươi sẽ bằng vào hồn kỹ và hồn lực của mình toàn lực phát động công kích, mang địch nhân hoàn toàn đánh tan. Mà hồn hoàn và hồn cốt của ngươi rõ ràng ít hơn đối thủ, vậy, không nên do dự, lập tức bỏ chạy. Bảo tồn tính mạng mới là trọng yếu nhất. Thể diện vĩnh viễn không trọng yếu bằng tiểu mệnh. Nếu Mạn đà la xà này là mười năm hồn thú, vậy thì chúng ta có thể đánh một chút, nếu là trăm năm, lập tức đào tẩu." Chưa kịp đào tẩu thì lúc này Đường Phong đã nhảy lên trực tiếp vác búa hướng tới Mạn đà la xà tấn công đồng thời hét lớn.
"Hạo Thiên Cửu Tuyệt - Băng Tự Quyết" cây búa cứ thế theo đường ngang hương về con rắn, mà Mạn đà la xà cũng hướng đầu mình nghênh đón, một tiếng nổ ầm vang khắp khu rừng, chỉ thấy con rắn bay xa, đồng thời thoi thóp nằm một chổ. Đại sư thấy vậy không khỏi mừng rỡ nói với Đường Tam.
"Thật tốt quá, này thật sự là tốt quá. Tiểu Tam, ngươi có hồn hoàn rồi."
"Sư phụ, ngài nói cái gì? Ngài sẽ không nói là con rắn này chứ?" Đường Tam giật mình nhìn Đại sư.
Đại sư gật gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, chính là nó. Mạn đà la xà trước khi tu vi đạt tới ngàn năm, sống thêm một năm, thân thể sẽ dài ra một ly, thân con Mạn đà la xà này đã có gần tới bốn thước, nói cách khác nó có tu vi gần bốn trăm năm. Vừa đến đoạn cực hạn của Hồn sĩ chuyển lên Hồn sư để hấp thu hồn hoàn thứ nhất. Với tiên thiên mãn hồn lực của ngươi hoàn toàn có thể hấp thu hồn hoàn của nó mà không có vấn đề gì. "
"Nhưng là, Sư phụ. Vũ hồn của con là thực vật, Mạn đà la xà này là thú hình Hồn thú. Con có thể cho nó trở thành hồn hoàn không? Sẽ không sinh ra xung đột?" Đường Tam nghi hoặc nói.
"Tiểu Tam đệ cứ tin lời Đại sư đi, hồn hoàn này đích thị phù hợp với đệ, dù sao muốn kiếm hồn thú tiếp theo mà phù hợp sẽ mất một thời gian nữa, mà nhiều khi không có vận khí tốt như vậy nữa."
Lúc này Đại sư không khỏi tán thưởng Đường Phong, đồng thời trong mắt lộ ra quang mang tự tin: "Một trong những đề xuất về nghiên cứu Vũ hồn giới thập đại cạnh tranh lực của ta chính là lý luận về vũ hồn giống. Thực vật vũ hồn vị tất nhất định phải hấp thu hồn hoàn của thực vật hồn thú, thú vũ hồn cũng vị tất không thể hấp thu hồn hoàn thực vật hệ. Dưới đủ loại điều kiện tiên quyết, hai cái này có thể hấp thu lẫn nhau. Trước kia ta đã nói với ngươi, Lam ngân thảo có một loại ưu thế lớn chính là nó không có tính bài xích. Bởi vì tự thân vô cùng nhỏ yếu, nó đối với thuộc tính gì của hồn hoàn phụ gia đều sẽ không sinh ra bài xích, mà sẽ bị dung nhập một cách bị động. Cho nên, hấp thu hồn hoàn của Mạn đà la xà này không là vấn đề. Đồng thời, còn nhớ kỹ chúng ta muốn tìm kiếm hồn hoàn có dạng gì không?"
Mắt của Đường Tam sáng lên: "Phụ gia cứng cỏi hiệu quả, tốt nhất là có độc tính. Đúng vậy, hai loại đặc tính này Mạn đà la xà đều có."
Đại sư nhìn đệ tử mình thật sâu, nói: "Bất luận là bình thường Hồn sư, hay là những tên gia hỏa của Vũ hồn điện, đối với Thập đại hạch tâm cạnh tranh lực đều coi thường, không ai tin tưởng. Trước kia cũng không có Hồn sư sẵn lòng hấp thu hồn hoàn loại bất đồng để cường hóa bản thân, Tiểu Tam, ngươi nguyện ý thử xem không? Mặc dù trên lý luận ta nắm chắc tuyệt đối, nhưng thứ này lại chưa bao giờ có người thử qua. Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, ta chỉ đưa ra lý luận Thập đại hạch tâm cạnh tranh lực mà không phải chân lý, chính là bởi vì không có ai nguyện ý đi thực tiễn nó."
Từ trong mắt Đại sư, Đường Tam thấy được sự cuồng nhiệt, bởi vì vũ hồn biến dị, cả đời Đại sư cũng không có khả năng trở thành một gã Hồn sư cường đại, nhưng hắn vẫn chấp nhất như trước, mang tinh lực cả đời mình để nghiên cứu vũ hồn.
Đối với một người như vậy, Đường Tam có một sự tôn trọng phát ra rừ nội tâm, tôn trọng con người Đại sư, cũng tôn trọng thành quả nghiên cứu của hắn: "Sư phụ, để con tới làm người thử cho người đi. Con tin tưởng nghiên cứu của người không có sai."
Thân thể Mạn đà la xà đã dần dần bất động, chỗ yếu hại là chiếc đầu bị lưỡi đao sắc bén xuyên qua, cho dù tính mạng lực của nó có ương nghạch hơn nữa, cũng khó chạy thoát được kết cục là cái chết.
Những quang điểm màu vàng nhạt bắt đầu ngưng tụ phía trên thân rắn, cùng với hồn hoàn của U minh lang mà lúc trước Đường Tam gặp bất đồng, màu vàng quang hoàn mà Mạn đà la xà sinh ra phi thường rõ ràng, quang mang so với quang hoàn của U minh lang cũng sáng hơn rất nhiều. Cho dù không tiếp xúc, cũng có thể cảm giác được một cách rõ ràng trong đó ẩn chứa khổng lồ năng lượng.
Nghe xong Đường Tam nói, trong mắt Đại sư tràn đầy sự vui mừng: "Tiểu Tam, bắt đầu đi."
Đường Tam gật gật đầu, giơ tay phải mình lên, cố nén cảm giác suy yếu vì thoát lực, mang hồn lực còn sót lại của mình chậm rãi ngưng tụ vào lòng bàn tay, theo vầng sáng màu lam nhạt xuất hiện, Lam ngân thảo từ trong lòng bàn tay hắn sinh trưởng ra, tản mát ra nhàn nhạt tính mạng khí tức, theo sự ba động của hồn lực nhẹ nhàng đu đưa.
Đến đây đi, hồn hoàn đầu tiên của ta, ngươi sẽ quyết định ta có thể hay không tu luyện thành Đường môn tuyệt học, cũng quyết định ta có thể hay không kế thừa hy vọng của Sư phụ.
Dưới sự khiên dẫn của quang mang màu lam nhạt, hồn hoàn của trăm năm Mạn đà la xà hướng phía Đường Tam bay tới.
Hai mắt Đại sư gắt gao hồn hoàn đang bay tới, trầm giọng quát: "Ngồi xuống khoanh chân, ý thủ vũ hồn."
Đường Tam theo lời khoang chân ngồi xuống, mang tất cả chú ý lực tập trung trên vũ hồn trong tay phải của mình, lúc này, theo sự đến gần của hồn hoàn trăm năm Mạn đà la xà, hắn cảm nhận được một loại áp lực chưa từng có, thậm chí là cốt cách toàn thân dưới áp lực cũng phát ra tiếng kêu rất nhỏ.
Rất nhanh, quang hoàn màu vàng đi tới phía trên đỉnh đầu Đường Tam, không cho hắn có cơ hội phản ứng, quang hoàn màu vàng đột nhiên co rút lại, biến thành kích cỡ như một cái vòng tay nhưng vô cùng ngưng thật, trực tiếp rơi xuống hợp với Lam ngân thảo vũ hồn trong lòng bàn tay phải của hắn.
Đường Tam chỉ cảm thấy tay phải giống như nhúng vào dung nham, một cỗ năng lượng nóng bỏng điên cuồng dũng nhập vào, trong nháy mắt, dòng nhiệt kịch liệt nhảy vào trong cơ thể, trong phút chốc, nội thể như bị chia ra. Thân thể không nhịn được run rẩy một trận kịch liệt.
"Bất luận lực lượng của hồn hoàn va chạm vào thân thể ngươi như thế nào, ghi nhớ rằng nhất định phải bảo trì tỉnh táo, chỉ có như vậy thì trong tương lai mới có thể lợi dụng lực lượng của hồn hoàn một cách tốt nhất."
Đây là câu nói cuối cùng của Đại sư mà Đường Tam có thể nghe được, một giây tiếp theo, hai mắt nhắm lại, ý thức của hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào trong hải dương sôi trào. Mất một lúc lâu Đường Tam hấp thụ thành công, sau đó thi triển đệ nhất hồn kỹ của mình cho Đại sư cùng Đường Phong xem. Sau đó cả 3 nhanh chóng rời khỏi Liệp Hồn Sâm Lâm. Đường Hạo trong bóng tối tính ra tay nhưng khi thấy Đường Phong thi triển sở học Hạo Thiên Chùy không khỏi nhẹ nhàng cùng dứt khoát 1 chiêu đánh bại hồn thú trăm năm lúc này hắn không khỏi hiện lên một tia tự hào cùng yên tâm khi giao Đường Tam cho Đường Phong.