"Yên Yên, em có chắn là mình ổn không?" Hồ Thiên Nguyệt vừa giúp nàng sấy khô tóc, vừa ở một bên ôn nhu hỏi than.
Bạch Tư Yên mơ hồ cảm thấy người này có phải chỉ là bản tính đơn thuần thích quan tâm chăm sóc người khác hay không, sao mà cứ day dứt hoài không yên vậy?
"Nguyệt tỷ, chị không cần lại để ý đến em, không phải chị vẫn còn việc phải làm sao?" Đây là Bạch Tư Yên từ trong ký ức của nguyên chủ ra tới xưng hô.
Hồ Thiên Nguyệt ngay khi vừa nghe xong, liền chất phác nói:"Bây giờ em quan trọng hơn!"
Nàng có chút rùng mình, sau đó liền nhanh khôi phục lại, ở trong lòng không khỏi cảm thán một câu.
(Quả thật là một người thẳng thắn.)
Hiện tại hai người các nàng là đang ở biệt thự của Hồ Thiên Nguyệt, chủ ý này là do Hồ Thiên Nguyệt đề xuất chứ nàng chỉ muốn quay về khách sạn tịnh tâm lại bản thân, nhưng nghĩ lại thì đối thương cũng thật vất vả kệ trời mưa gió vẫn đến điểm hẹn vì nàng, đồng dạng nếu nàng đồng ý cũng không mất mát gì.
Hồ Thiên Nguyệt tính hỏi một chút sự tình nhưng khi quan sát trạng thái của nàng, nàng lại liền do dự, trong lòng vẫn là kìm lại khắc mắc của chính mình, dù sao thời gian vẫn là rất nhiều, khi có cơ hội nàng sẽ lại hỏi vậy.
Bạch Tư Yên dường như có thần giao cách cảm cơ hồ cảm giác được người kia là có chuyện muốn nói, nhưng là không cách nào mở lời.
Khi cái cảm nghĩ này bất thình lình xuất hiện trong đầu mình, nàng thập phần cảm thấy kỳ quái, nhưng sau đó liền mở miệng thăm dò.
Bạch Tư Yên:"Nguyệt tỷ, có phải hay chăng chị là có chuyện muốn hỏi?"
"Hả?" Hồ Thiên Nguyệt khuôn mặt nổi lên kinh ngạc. Sau đó lại chuyển từ kinh ngạc thành lắp bắp:"Q-Quả thật là vậy."
Nàng hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã đưa ra kết luận:"Vậy chị cứ việc hỏi đi, em sẽ trả lời nếu như nó nằm trong phạm vi cho phép."
Mặc dù đối phương là trực tiếp trao cho nàng cơ hội để biết thêm thông tin về những gì đã xảy ra, nhưng thay vì tranh thủ, gương mặt nàng lại hiện lên vẻ lo lắng, cùng lúc đó một cảm giác vô cùng khó chịu đang dâng trào trong lòng ngực, lưỡng lự một hồi lâu rốt cuộc cũng quyết tâm mở miệng nói.
"Chị là muốn hỏi hôm nay đã xảy ra sự tình gì?" âm giọng của nàng hơi nhỏ như thể sợ người trong lòng sinh khí.
Ngay khi câu này vừa dứt, Hồ Thiên Nguyệt lực chú ý liền chuyển sang đến Bạch Tư Yên biểu tình, thấy nàng sắc mặt u ám hẳn biết mình là không nên hỏi sự việc này, nhưng nàng sẽ cảm thấy bị dằn vặt nếu chính mình không biết chút chuyện gì của người mình thương.
Còn Bạch Tư Yên bên này thì lại vô cùng phiền não, nàng là không muốn nói nhưng cũng không muốn giữ trong lòng, dẫu sao thì đây cũng là việc hệ trọng liên quan đến tương lai sau này của nguyên chủ, cô ấy chắc sẽ mở lòng với người mà cô ấy yêu nhỉ?
Nghĩ sao làm vậy, nàng chậm rãi kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Hồ Thiên Nguyệt nghe, dĩ nhiên ngoại trừ việc nàng không phải là Bạch Tư Yên thật sự ra thì còn lại đều từ tốn kể ra hết.
Sau một lúc ngẫm nghĩ hấp thụ những thông tin được đưa ra, nàng nhẹ nhàng trực tiếp đưa Bạch Tư Yên vào cái ôm ấm áp, Bạch Tư Yên cũng là dễ dàng tiếp nhận nó.
Hồ Thiên Nguyệt:"Nếu như em không còn chỗ nào để đi, thì hãy ở đây với chị."
"Chị sẽ thật tốt đối đãi em, nên em không cần phải sợ việc mình không có nơi chốn dung thân." đây là lời nói thật lòng của Hồ Thiên Nguyệt.
Bạch Tư Yên dù biết rõ đây không phải là đang nói với mình, nhưng mà nàng vẫn là bị này câu nói làm cho xúc động, sau một lúc để sự cảm động chiếm lấy tinh thần, nàng liền rất nhanh gạt nó sau một bên rồi chấn định lại bản thân, sau đó đối với người kia quả quyết từ chối.
Bạch Tư Yên:"Nguyệt tỷ, chị không cần phải lo nghĩ cho em, em sẽ tự mình tìm cách giải quyết tình hình hiện tại."
Hồ Thiên Nguyệt nghe người trong lòng rất nhanh liền từ chối lời ngỏ ý của mình, mặc dù có chút buồn bã nhưng nàng sẽ là không ép buộc đối phương.
Hồ Thiên Nguyệt:"Vậy bây giờ em có cần chị giúp gì không?"
Bạch Tư Yên cũng thành thật đáp:"Nếu được trong thời gian này em muốn ở lại đây trong khi đang tìm việc làm."
Nghe vậy nàng liền không chút do dự gật đầu rồi mỉm cười nói:"Hảo"
~~~~Còn tiếp~~~~