Dưới sự thảo luận ồn ào náo nhiệt trên mạng xã hội, có một người còn vui vẻ hơn cả bọn hắn, nàng vừa cầm điện thoại vừa không ngừng đập bàn cười toe toét, mặc cho bản thân đang trong một cuộc họp quan trọng.
Mọi người trong cuộc họp mang trong mình sự khó hiểu kèm theo đó là sự kinh ngạc, đây là lần đầu tiên vị lão bản nhà bọn họ có thể nở nụ cười hạnh phúc đến như vậy, bọn hắn không biết là ai đã khiến nàng thành ra bộ dáng này.
Lúc này một nữ nhân mái tóc xoăn nâu, cầm trên tay tập tài liệu công việc bước vào, nàng đến đây là do bị tiếng ồn thu hút sự chú ý, lướt mắt nhìn quanh xem ai là thủ phạm gây ra tiếng vang, khi mắt dừng lại tại người đó, nàng có chút há hốc mồm, cư nhiên thủ phạm không ai khác lại chính là người bạn tốt của nàng, Hồ Thiên Nguyệt.
Diễm Lệ nhìn thấy bạn tốt không một chút để ý hình tượng, cứ nhiệt tình cười một cách ngây ngốc, đến nỗi nàng cứ tưởng có một tên tâm thần mới từ bệnh viện trốn ra đâu, thật sự là không nhìn nổi nữa a, nàng không chút do dự trực tiếp giơ lên tập tài liệu đập thẳng ngay đầu ẻm.
Hồ Thiên Nguyệt hít một hơi đau, ánh mắt sắc bén trách cứ nhìn người vừa đánh nàng, nhưng đối phương không những không sợ mà còn trừng mắt ngược lại, khí thế còn hơn nàng gấp trăm lần.
Hồ Thiên Nguyệt khi nhìn đến người đánh nàng là bạn tốt của mình, còn chưng ra cái bộ mặt trách móc đâu đó còn kèm theo sự tức giận hừng hực, nàng không tránh khỏi có hơi giật lùi, lúc này mới nhớ lại chính mình vừa mới làm cái gì sự tình thì lại hơi cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi.
Diễm Lệ nhìn thấy bộ dạng này của nàng, mới miễn cưỡng hài lòng, vứt bỏ sự tức giận, sau đó hai người trò truyện vài câu rồi lại quay trở lại công việc của mình.
Hồ Thiên Nguyệt ngoài mặt thì nghiêm túc thực hành cuộc họp nhưng bên trong lại vui mừng đến phát điên.
******
________________
Trong khi đó
________________
******
Nằm co lại trong chăn, mải mê chơi điện thoại Bạch Tư Yên, nàng hiện tại đang ở khách sạn sống qua ngày, sau vụ quyết định hủy hôn đó nào dám vát cái mặt về nhà, nàng biết một khi về nhà thế nào cũng bị Lục Nam Huy lôi lại bắt nàng giải thích cho ra rõ cái việc hủy bỏ hôn ước này mà.
Nàng không ngốc tới mức không nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, chỉ có thế này nàng mới cảm thấy thoải mái, không phải lo nghĩ. Nhưng mà cách này cũng chỉ có thể kéo dài cho đến khi phụ mẫu của nguyên chủ trở về thôi.
Đến lúc đó mới thật sự là vấn đề nan giải, nghĩ đến đây nàng không nhịn được mà thở dài, cảm giác cứ như có một trăm quả tạ dè nặng trên người vậy, không cách nào kháng cự.
Trong khi nàng còn đang sầu não, nghĩ cách đối phó thì một tiếng Ping! vang lên, phá vỡ sự suy tư của nàng, tính tò mò nổi lên, bất giác nàng ấn vào màn hình điện thoại, người gửi tin nhắn có cái biệt danh khá kỳ lạ tên là Tiểu Ân Cần.
Bạch Tư Yên:"..."
Bỏ qua cái biệt danh đi, những tin nhắn được gửi đến còn kỳ quái hơn.
[Tiểu Ân Cần: Yên Yên a, tin tức trên Weibo là sự thật ư?]
[Yên Yên:???]
[Tiểu Ân Cần: Ngươi đừng có vờ như không biết, mau nói cho ta biết vụ ngươi hủy hôn ước với Lục Nam Huy là sự thật sao?]
[Yên Yên:...là thật.]
[Tiểu Ân Cần: Nói như vậy, ngươi cuối cùng cũng quyết định chịu cho ta một cơ hội a~]
Bạch Tư Yên:"!!!"
Nhìn dòng văn bản khiến nàng có chút mơ hồ, "cơ hội" từ này là có ý gì, nàng thật sự chưa hiểu, Bạch Tư Yên lại phải bắt đầu tìm lại ký ức của nguyên chủ, xem xem giữa nàng với cái người có biệt danh là Tiểu Ân Cần này rốt cuộc có mối quan hệ gì.
Sau một lúc nghiên cứu, nghiền ngẫm ký ức, nàng đột nhiên nhảy cẫng lên, có chút không kiềm chế được mà há hốc mồm kinh ngạc, rồi lại ngậm lại tỏ vẻ thích thú.
Bạch Tư Yên:"Nguyên lai người này lại là nguyên chủ người trong lòng a~"
Nàng có chút cao hứng khó mà tin được, cứ tưởng nguyên chủ là cái dạng người theo kiểu phổ biến, ngôn tình lãng mạn, ai dè đâu lại là 1 người trong vạn người, là đồng chí của nàng a.
Mà không nhìn ra cũng đúng, do nguyên chủ luôn nghe theo sự sắp đặt của phụ mẫu đại nhân, nên những gì nàng mong muốn đều cất giữ vô cùng chặt chẽ dưới dáy lòng, một chút cũng không để lộ ra, đồng ý làm bạn gái của Lục Nam Huy cũng là do một tay phụ mẫu của nàng yêu cầu, chứ không phải là ý muốn thực sự của nàng.
[Tiểu Ân Cần: Yên Yên, ngươi đi đâu rồi, sao ngươi không trả lời ta a.]
[Tiểu Ân Cần: Yên Yên, có chuyện gì đã xảy ra à?]
[Tiểu Ân Cần: Yên Yên!!!]
Liên tiếp tin nhắn được gửi, nhìn vào những câu văn bản đều có thể cảm nhận được sự lo lắng và sốt ruột của đối phương, Bạch Tư Yên cũng không để nàng chờ lâu, đưa tay ấn bàn phím.
[Yên Yên: Ta đây, nãy có chút chuyện nhưng giờ đã xong rồi, ngươi đừng lo.]
[Tiểu Ân Cần: Vậy câu trả lời của ngươi là gì?]
Bạch Tư Yên không trả lời ngay, nàng nghĩ nghĩ sau đó mới giơ tay gõ phím.
[Yên Yên: Ta sẽ suy nghĩ.]
~~~~Còn tiếp~~~~