Từ sau giấc mơ kỳ lạ đêm hôm qua, Lâm Liên Kiều cứ bồn chồn mãi, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Thẩm Dịch Nhiên đi tắm, cô liền tranh thủ gọi về nhà, có lẽ mấy ngày nay không liên lạc về nên giấc mơ kia đến chắc là để nhắc nhở cô.
Đợi chuông reo một lúc rốt cuộc cũng có người bắt máy làm cô nhẹ người hẳn ra, người làm sau đó chuyển máy cho cha cô, nghe giọng của ông ấy vẫn rành rọt qua điện thoại làm tâm cô lúc này mới hoàn toàn nhẹ bẫng, đúng là giấc mơ nhiều khi chỉ là giấc mơ.
Hai cha con nói chuyện hỏi thăm nhau chỉ có mấy câu nhưng không ngờ cũng tiêu tốn mười mấy phút. Lúc cô nhận ra thì đã nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, cô nhanh chóng tạm biệt ông ấy rồi gác máy vội, đúng lúc Thẩm Dịch Nhiên kéo cửa bước ra, thấy biểu hiện của cô hì hục như con chuột đang ăn vụng, anh ta bất ngờ hạ thấp giọng hỏi.
"Cô đang làm gì đấy?"
Lâm Liên Kiều phản ứng nhanh chóng, ngay lập tức giả vờ lau lau chỗ quanh chiếc điện thoại, sau đó quay lưng lại cười cười đáp.
"Không, không có gì?"
Thẩm Dịch Nhiên vừa lau đầu vừa đưa mắt quạ nhìn cô còn có vẻ nghi ngờ, tuy vậy anh ta cũng không hỏi gì thêm. Hôm nay cũng có một chuyện cô muốn nhờ anh ta giúp đỡ, với phương châm lỡ lợi dụng rồi phải lợi dụng cho trót, cô cũng chẳng kiêng dè gì nữa. Cô bước chân nhẹ nhàng đến gần anh ta, giọng nói đối với anh ta cũng thùy mị hơn.
"Bây giờ tôi sẽ đi đến bến cảng, gia đình của tôi hôm qua chưa thấy đến, vậy chắc là hôm nay họ sẽ cập bến nên tôi muốn đến đón họ. Anh có thể cho tôi mượn thiệp mời của anh không? Tôi lo có người gác cổng sẽ kiểm tra lúc tôi ra ngoài."
Thẩm Dịch Nhiên ngừng lại động tác, anh ta nhướng mắt lên nhìn cô, đột nhiên lại trở nên nhiệt tình hơn mọi lần.
"Phiền phức như vậy làm gì, tôi đưa cô đi."
Cô dĩ nhiên xua tay từ chối ngay vì không dại gì đi cùng anh ta để bị phát hiện.
"Không, làm phiền anh nhiều như vậy, tôi ngại lắm…"
"Cô cũng biết mình phiền sao?"
Thẩm Dịch Nhiên ngắt lời cô, cứ tưởng hôm nay tốt ngày thế nào, Thẩm Dịch Nhiên vẫn là Thẩm Dịch Nhiên, một ngày không làm gì để mỉa mai cô thì ngày đó chắc anh ta ăn không ngon.
"Là ai bảo không thích người giúp đỡ nửa vời, còn làm mình làm mẩy tại bến cảng? Bây giờ tôi tận tâm giúp đến nơi đến chốn, chẳng phải là vừa đúng ý cô rồi sao?"
Thẩm Dịch Nhiên vẫn ghim chặt những lần cô chống đối anh ta trong đầu, hôm nay cuối cùng cũng có thể dùng chính câu nói của cô để phản lại cô. Hơn nữa, anh ta vẫn chưa thể tin tưởng cô tuyệt dối, nên anh ta nhất định phải luôn để cô ở trong tầm mắt.
"Nhưng lúc đó khác, bây giờ khác."
"Không khác gì hết, nếu không muốn tôi đi cùng thì chịu khó đợi đến buổi tiệc ngày mai gặp người thân luôn một thể."
Thật sự lúc không cần nhiệt tình thì anh ta lại nhiệt tình đến thái quá, cô bây giờ cũng hết cách với tên ngoan cố này, đành để anh ta đưa đi rồi sau đó sẽ tùy cơ ứng biến.
Đi chung xe với cô và Thẩm Dịch Nhiên còn có Điềm Á Hiên nữa. Khuôn mặt trên đường đi của Thẩm Dịch Nhiên cứ xị ra như có ai đó chọc tiết anh ta vậy. Dù anh ta đã để Điềm Á hiên ngồi ghế trước, còn anh ta thì ngồi băng sau cùng cô, nhưng cứ vài phút cô và Điềm Á Hiên cứ nói cười thì thầm, hoàn toàn xem anh ta như không khí nên anh ta rất bực mình.
Khi xe đến trước bến cảng, Thẩm Dịch nhiên đột nhiên lại hằn hộc đuổi hai người xuống xe như đuổi tà, rồi cho xe vọt chạy đi mất, bỏ cô và điềm Á Hiên lại. Cũng là anh ta lúc đầu nằng nặc muốn đưa cô đi, giờ lại tỏ thái độ như thể cô là người mặt dày đi ké anh ta vậy, tính tình sớm nắng chiều mưa hệt như thiếu nữ.
"Kiều Kiều, anh ta đi luôn à? Vậy chúng ta làm sao trở về lại dinh thự? Tống Uyển Trân sẽ giúp chúng ta sao?"
Lâm Liên Kiều không vội trả lời, Thẩm Dịch Nhiên đi rồi thì càng tốt, đỡ tốn công cô suy nghĩ cắt đuôi anh ta. Cô sau đó đưa Điềm Á Hiên đến một quán trà đối diện cổng ra vào bến cảng để nói chuyện, bàn bạc kỹ hơn về những chuyện sẽ làm.
Bộ dạng thần bí của cô làm Điềm Á Hiên rất tò mò, nhưng cô lại cứ thư thả gọi trà bánh, sau đó mới từ tốn nói vào vấn đề chính.
Cô nói, nhân lúc Thẩm Dịch Nhiên đi hội họp cùng mấy vị thống soái khác, cô đã tranh thủ lấy được một số tin tức. Từ một vị quản gia, cô biết được nơi ở dành cho khách ngoài quân nhân không phải ở dinh thự, mà bọn họ sẽ ở khách sạn Phénix, là một khách sạn hoàng gia kiểu Pháp sang trọng bậc nhất Hoa thành, nơi đó cũng khá gần dinh thự. Cô nghe xong, trong đầu liền vạch định ra một kế hoạch hoàn hảo.
Cô kéo người của Điềm Á Hiên lại, nói chi tiết những việc cậu ta cần phải làm. Cậu ta hết gật gù, rồi biểu cảm cũng thay đổi nhanh chóng khi đến đoạn cô muốn cậu ta ở khách sạn Phénix giúp Tống Uyển Trân, còn cô sẽ quay trở lại dinh thự một mình, cậu ta cảm thấy hơi lo lắng.
"Kiều Kiều, hai chúng ta tách ra, lỡ lạc nhau thì sao? Tôi không thể vào dinh thự tìm cậu được."
Lâm Liên Kiều vẫn cười vô tư, vỗ nhẹ vào cánh tay của cậu ta, cô nói.
"Yên tâm đi, chúng ta hẹn nhau ba ngày nữa gặp lại, tôi nhất định sẽ đến tìm cậu."
"Nhưng…"
"Không nhưng gì hết, có khi đến lúc đó cậu còn không muốn tôi xuất hiện."
Đôi mắt cô hơi gian, nói còn đưa tay che miệng cười. Điềm Á Hiên khờ khạo chẳng hiểu gì, mặt hốt hoảng sợ cô hiểu lầm gì đó.
"Hả, sao có thể chứ? Tôi không…"
"Tôi đùa thôi. Bây giờ chúng ta đến Phénix đặt phòng ở đó, khi nào tiếp cận được Tống Uyển Trân ở buổi tiệc, tôi sẽ nói số phòng của cậu cho cô ấy, để hai người tiện liên lạc. Tôi chỉ giúp hai người chèo thuyền được đến đấy thôi."
Câu cuối cô nói hơi nhỏ giọng, nhưng Điềm Á Hiên vẫn nghe loáng thoáng được, cô nói gì chẳng liên quan làm cậu ta khó hiểu hỏi lại.
"Cậu nói chèo thuyền gì cơ?"
"À không có gì quan trọng đâu, đừng để ý."
Cô nóng vội quá, lộ hết cả ý đồ ra bên ngoài, nhưng Điềm Á Hiên công nhận rất ngốc trong chuyện này, cậu ta chẳng nghi ngờ một chút gì. Nhưng thôi mặc kệ, một khi cô ghép được đôi này thành công, cô nghĩ biết đâu được lại có thể nhìn thấy một Điềm Á Hiên chững chạc hơn.
Vậy là việc có giúp được Tống Uyển Trân thoát kiếp bị ép gả hay không, phần lớn bây giờ đều nhờ vào tay Điềm Á Hiên rồi. Cô và cậu ta nói chuyện xong liền gọi phu xe đưa đến Phénix, lấy phòng xong cả, cũng đã đến lúc hai người tách nhau ra mà hành động.
"Kiều Kiều, Thẩm Dịch Nhiên không có ở đây, cậu về lại dinh thự kiểu gì được?"
Cô bỗng nhiên môi nở một nụ cười ranh mãnh rút, tay mò vào túi rút ra tấm thiệp mời của Thẩm Dịch Nhiên, còn cầm nâng niu như vàng thẻ quý giá.
"Thấy gì không, tôi trộm được đấy."
Điềm Á Hiên há hốc, nửa khâm phục độ liều lĩnh của cô, nửa lại thay cô bất an.
"Cậu cũng lớn gan thật, nhỡ anh ta ta phát hiện ra thì sao?"
"Cậu đừng lo, nể mặt Sở Quân Huân, anh ta không dám làm gì tôi đâu. Mấy ngày nay ở cùng phòng với anh ta, tôi cũng có bị làm sao đâu."
Điềm Á Hiên nghe cô nói cũng có lý, gương mặt cũng đỡ nghiêm trọng hơn một chút. Sau đó cô nhanh hối thúc cậu ta trở vào trong khách sạn, còn cô bây giờ sẽ nhân lúc không có Thẩm Dịch Nhiên mà trở về dinh thự, hỏi thăm tin tức của Sở Quân Huân.
Khi đang ngồi trên xe kéo trở về dinh thự, bất chợt tim của Lâm Liên Kiều lại nhói lên một cách kỳ lạ, còn kèm theo một thoáng cảm giác rợn người. Gương mặt cô tức tốc biến sắc trở nên nhăn nhó, tay liền đưa lên giữ chặt nơi trái tim bỗng nhiên đau thắt lại.
Trong một khoảnh khắc, đầu cô lại hiện lên ảo ảnh của giấc mơ đêm qua. Dù đang ở dưới thời tiết lạnh giá, nhưng người cô lại nóng lên lạ thường, từng nhịp thở cũng trở nên khó khăn.
Nhưng cơn đau nhói này đến đột ngột rồi biến mất cũng nhanh chóng, cảm giác còn đọng lại trong cô là một thứ gì đó rất mơ hồ, thấp thoáng sự não nề không biết bắt nguồn từ đâu.
"Mình… rốt cuộc bị làm sao vậy chứ?"