Lâm Diễm Tinh bất ngờ khựng người, thái độ hùng hùng hổ hổ vừa rồi bỗng chốc tan biến đi đâu mất, hai mắt của cô ta hoang mang nhìn người phụ nữ chằm chằm, miệng run run lẩm bẩm.
"Cô… cô là… Sở Quân Bội Nhi?"
Trước mắt Lâm Diễm Tinh bỗng tối tăm mù tịt như bị một màng đen kịt bao phủ, cô ta và mẹ cô ta lại đắc tội với một nhân vật lớn nữa ở Thiên thành rồi, tương lai cứ thế là hết, một dấu chấm rất đậm đặt xuống giống như một cái hố đen vũ trụ để mẹ con cô ta tự nhảy vào kết liễu.
Lâm Diễm Tinh bỗng nhiên quỳ thụp xuống, dù hành động này rất hèn hạ nhưng vì cô ta muốn được sống tiếp thì không còn cách nào khác.
"Sở… Sở Quân tiểu thư, chúng tôi có mắt như mù nên đã mạo phạm cô, chúng tôi thật sự không biết, mong cô khoang nhượng cho chúng tôi một lần, chỉ một lần thôi, tuyệt đối không có lần sau đâu."
Cao Mộng Hà cũng ú ớ như muốn đồng thuận với lời của Lâm Diễm Tinh mà xin tha tội, nhưng Sở Quân Bội Nhi không mảy may muốn thay đổi ý định, trái lại, gương mặt càng lúc càng trở nên âm hiểm, tàn độc.
"Đúng là sai lầm nào cũng có thể sửa, nhưng lời nói một khi đã thốt ra rồi thì không thể thu hồi. Hôm nay không hai thì một, tôi phải lấy mạng một người thì lòng mới không còn khó chịu.". Google ngay trang ++ T г Ц м t г u у e И .V Л ++
Lâm Diễm Tinh nghe xong, gương mặt hoá dại cứng đờ, cô ta không dám nhúc nhích mà quỳ ở đó như một bức tượng đá lạnh lẽo.
Sở Quân Bội Nhi chắt lưỡi, rồi lại nhìn sang Cao Mộng Hà ra vẻ tội nghiệp.
"Xem ra, con gái của bà muốn sống, vậy thì coi như hôm nay là ngày tận số của bà đi."
Lâm Diễm Tinh ở ngay sát bên, cô ta nhắm chặt mắt, bịt chặt tai vẫn không thể ngăn được âm thanh ú ớ tuyệt vọng của Cao Mộng Hà đang cố gắng vùng vẫy thoát ra. Nhưng một tiếng bịch vang lên, âm thanh đó cũng dần biến mất, không gian trở lại yên ắng như chưa từng có gì xảy ra.
Lâm Diễm Tinh mở mắt ra, cô ta giật mình kinh hãi khi thấy mẹ của mình đã nằm bất động với con dao vẫn còn cắm trên người. Cô ta muốn hét, muốn khóc, nhưng lại không dám.
Lâm Diễm Tinh hoang mang nhìn dưới đất, thấy bước chân của Sở Quân Bội Nhi đi lại gần, cô ta sợ sẽ đến lượt mình nên vô cùng sợ hãi, nước mắt rơi lã chã, chân tay thì lạnh toát không ngừng run rẩy.
Nhưng Sở Quân Bội Nhi chỉ ngồi xổm xuống, đặt nhẹ bàn tay vừa giết Cao Mộng Hà xong lên vai cô ta rồi thì thầm.
"Tất cả là do Lâm Liên Kiều, nếu không phải vì cô ta thì mẹ của cô đã không bốc đồng mà chọc giận tôi, tôi cũng sẽ không ra tay với bà ta. Cô cũng hận cô ta mà, phải không? Nhân cơ hội này, hãy khiến cô ta mất hết tất cả đi, tôi đang cho cô cơ hội đấy."
Nói rồi, Sở Quân Bội Nhi đứng dậy, dáng vẻ lạnh lùng của cô ta rút con dao trên bụng Cao Mộng Hà ra, lúc này máu mới chảy ra tung toé, vô ta cứ vậy mà vô tư rời đi, chẳng hề lo sợ.
Cô ta tin rằng Lâm Diễm Tinh cũng đã hiểu ý cô ta muốn nói. Lâm Diễm Tinh thay vì hận kẻ đã giết chết mẹ của mình ở ngay trước mặt cô ta, thì cô ta lại thấm nhuần từng câu nói của Sở Quân Bội Nhi vào đầu, mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Liên Kiều. Cô ta bình tĩnh lại lau nước mắt, đôi mắt thơ thẫn nhìn thi thể mẹ của mình mà bắt đầu xóa sạch mọi dấu vết, tạo hiện trường giả để giá hoạ cho Lâm Liên Kiều.
Nhưng chỉ tiếc rằng, lần đó Sở Quân Huân can thiệp quá sớm nên Lâm Liên Kiều mới được thả đi nhanh chóng. Nếu khi đó mà làm cho cô thuận lợi bị bắt giam, cô ta cũng không tới bước đường cùng mà đi lấy Tiêu An để rồi bây giờ cuộc sống không khác gì địa ngục, chịu biết bao nhiêu là lời giễu cợt, làm chủ đề giải trí sau lưng cho người nhà họ Tiêu.
Càng nghĩ, Lâm Diễm Tinh càng hận, vậy cho nên cô ta càng phải báo thù. Đã thất bại bao nhiêu lần rồi, lần này cô ta nhất định sẽ không nương tay.
…
Tối đến, trước lều trại của các sinh viên đều thắp lửa sáng bừng, bầu không khí nhộn nhịp như một buổi cắm trại thời còn là học sinh. Vì là ngày đầu tiên nên được thư giãn, đến ngày thứ hai mới thực sự là thử thách bắt đầu.
Lâm Liên Kiều, Tiểu Đào, Tống Uyển Trân ngồi quay quanh đống lửa, vừa tận hưởng sương lạnh đêm vừa tận hưởng hơi lửa ấm, xung quanh còn có thể nghe thấy tiếng mọi người đàn hát, cảm giác khá tuyệt.
Đột nhiên, Điềm Á Hiên từ bên trại nam lại chạy sang, cũng không biết là để làm gì, nhưng quy định là cấm nam sinh đến trại nữ. Điềm Á Hiên không phải là người nghịch ngợm đến cả quy định cũng phớt lờ, nên khi nhìn thấy cậu ta xuất hiện, cả ba cô gái đều lấy làm lạ. Lâm Liên Kiều lên tiếng nói trước.
"Điềm Á Hiên, cậu không sợ bị phạt à, còn dám chạy sang đây."
Tiểu Đào bỗng nhiên cười cười, mắt nheo nheo lại có ý trêu chọc.
"Hay… cậu qua đây để mượn đồ của Trân Trân hả?"
Tống Uyển Trân thẹn đến đỏ mặt liền bịt miệng Tiểu Đào lại không cho cô ta nói tiếp nữa.
"Đào Đào, chuyện lúc sáng chỉ là hiểu lầm."
Điềm Á Hiên bất ngờ lấy ra trong giỏ ba chiếc lọ nhỏ đưa cho ba người, sau bao nhiêu lời suy đoán thì giờ cậu ta mới chịu lên tiếng nói.
"À, tôi chỉ làm theo lời người hướng dẫn, đến để phát kem bôi da chống côn trùng cho các cậu. Họ nói chúng ta không phải người trong quân đội, vì một khóa tập huấn ngắn ngày mà lỡ như bị tổn hại dung nhan thì cũng không hay cho lắm…"
Tiểu Đào nhận lấy lọ kem bôi, tiện thể cũng cướp luôn lời của Điềm Á Hiên đang nói, ánh mắt bất chợt quét qua nhìn Lâm Liên Kiều đầy ghen tị.
"Giải thích lòng vòng gì chứ? Chẳng phải là có người cố tình chuẩn bị cho ai đó nên chúng ta mới được hưởng phúc lây sao?"
Tống Uyển Trân có hơi tò mò, liền khiều tay Lâm Liên Kiều hỏi.
"Kiều Kiều, hai người hoá giải hiểu lầm rồi sao?"
Lâm Liên Kiều cười mỉm, cô chỉ khẽ gật đầu ngầm thừa nhận.
Điềm Á Hiên nghe mà cứ lơ ngơ như kẻ ngốc. Người mà Tiểu Đào và Tống Uyển Trân nhắc đến lẽ nào lại là người đàn ông hung dữ tối hôm nọ? Cậu ta cũng vừa mới biết người này chính là thống soái của Thiên thành, người mà trước giờ cậu ta chỉ toàn nghe danh chứ chưa bao giờ có cơ hội được biết mặt. Trông cậu ta còn kinh ngạc đến nỗi ấp úng, bập bẹ nói như trẻ lên ba.
"Kiều Kiều, cậu và người đó, không lẽ… quan hệ của hai người… là…"
"Không lẽ, không lẽ gì chứ? Cái tên ngốc này, bình thường cậu làm gì mà không chịu đọc báo khai sáng đầu óc hả. Người ta là thống soái, cũng là bạn trai quý hoá của Kiều Kiều đấy."
Tiểu Đào vừa không kiên nhẫn được với sự chập giật của Điềm Á Hiên, nhưng lại vừa giới thiệu bạn trai của Lâm Liên Kiều một cách đầy tự hào. Trong đầu của cậu ta bây giờ cũng đang mơ mộng một bạch mã hoàng tử sẽ đến với mình. Nhưng giấc mộng đang bay cao thì đột nhiên bị Tổng Uyển Trân đập một cái liền tỉnh mộng ngay lập tức.
"Tiểu Đào, đừng có bắt bẻ cậu ấy nữa. Điềm Á Hiên, cậu mau đi phân phát cho những người khác đi, cứ đứng đây mãi thầy chủ nhiệm mà thấy sẽ trách phạt đấy."
"Ờ, ừm, vậy tôi đi đây."
Điềm Á Hiên trông vẻ mặt như mất tự nhiên, cậu ta lúng túng trả lời, cũng lúng túng rời đi nhanh.
Cậu ta đi rồi, Tiểu Đào lại đưa ánh mắt ngờ vực nhìn Tống Uyển Trân, gương mặt tỏ ra vẻ nguy hiểm.
"Trân Trân, cậu lúc nào cũng bênh vực Điềm Á Hiên, có lẽ nào… cậu thích cậu ta à?"
Hai bên má của Tống Uyển Trân đột nhiên nóng lên khác thường, nhưng dưới ánh lửa bập bùng màu cam thì khuôn mặt bừng đỏ không hiện rõ cho lắm. Cô ta nhanh chóng xua tay vội phủ nhận.
"Tôi…"
Lâm Liên Kiều ngay lúc này bất ngờ lên tiếng, khiến Tống Uyển Trân lại thẹn thùng ngồi co lại ôm hai má, không biết vì sao lại cười thầm.
"Tiểu Đào Đào, cậu đừng thấy Điềm Á Hiên khù khờ như thế mà trêu chọc cậu ấy. Cậu ấy mà sửa được tính cách nhút nhát, thì có khi cậu còn chết mê chết mệt ấy chứ?"