Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm

Chương 67



Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Ghi chép huấn luyện cá nhân?

Triệu Thanh nắm chiếc thẻ nhớ nhỏ bé tưởng chừng như không đáng kể kia trên đầu ngón tay, bên trong chiếc thẻ nhớ nhỏ này lại là ghi chép toàn bộ quá khứ của Anh Vũ, là ghi chép thời gian bọn họ chưa quen biết.

Lén xem trộm việc riêng tư của người khác là không thích hợp, nhưng điều tra nằm vùng lại phù hợp quy định, bây giờ công khai chiếu nội dung trong đó chẳng qua cũng chỉ là một câu nói của Triệu Thanh.

Tuy rằng anh rất muốn xem hình ảnh huấn luyện của Anh Vũ, nhìn quá trình trưởng thành của vị nằm vùng tinh anh nhất Bộ vũ trang, nhưng anh suy nghĩ vài giây, ném thẻ nhớ trở lại trong hộp.

Triệu Thanh phân phó Diều Hâu: "Dẫn bọn họ đến ký túc xá nghỉ ngơi, về chữa bệnh kiểm tra sức khoẻ tìm Bồ Câu Trắng xử lý."

Diều Hâu đáp lại, gọi đám người Trình Vân chuẩn bị rời đi, Trình Vân không cất bước, hắn có chút không rõ, vì sao tên đoàn trưởng Ám Nha này vứt bỏ việc khai thác quá khứ của một người nằm vùng, này không phải thông tin rất có giá trị sao?

Đây là một cơ hội tốt để xâm nhập vào thể xác và tinh thần của kẻ thù, chỉ cần hiểu biết đủ nhiều, nắm giữ cũng đủ sâu, là có thể từ bên trong tìm được điểm đột phá về tinh thần, bắt được nhược điểm trí mạng đã bị che giấu.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, bước đầu tiên của thẩm vấn chính là đánh nát tâm lý phòng thủ của tù binh, chiếc thẻ nhớ này chính là lối vào của tuyến phòng thủ, chính là mũi dao chọc vào miệng vết thương đã thối rữa, lại không nghĩ rằng sẽ bị Triệu Thanh trực tiếp làm lơ đi.

Trình Vân khó hiểu hỏi anh: "Anh không thử kiểm tra tin tức bên trong thẻ nhớ sao? Tuy rằng cần một chuỗi mật mã để giải, nhưng tôi đều có bản sao, có thể lấy ra nội dung thẩm duyệt bất cứ lúc nào."

Triệu Thanh nhướng một bên mày, hỏi ngược lại: "Cậu hy vọng tôi sẽ xem?"

Trình Vân trầm mặc vài giây, nói: "Tôi cho rằng các anh sẽ vì để cuộc thẩm vấn tiến triển thuận lợi, mà đem nội dung trong chiếc thẻ nhớ này xem đi xem lại không thôi."

Triệu Thanh liếc nhìn chiếc hộp, ánh mắt tiếc hận mà nhìn chiếc thẻ dán hai chữ "Hắc Diệu" kia, nói: "Có thể nhanh chóng hiểu biết toàn diện về quá khứ một người nằm vùng, sẽ có một chút tác dụng cho cuộc thẩm vấn hằng ngày, nhưng đối với tôi mà nói không có gì quan trọng."

Anh cụp mắt: "Nếu tôi muốn biết cái gì, sẽ tự mình hỏi trực tiếp từ miệng Anh Vũ, hiện tại khoa học kỹ thuật Tinh Tế phát triển, tư liệu có thể làm giả, hình ảnh ghi chép cũng chưa chắc là sự thật."

Đám người Kim Điêu nghe xong lời này, cũng từ bỏ việc mở xem những chiếc thẻ nhớ này như những tập phim trong bữa cơm. Lỡ như Bộ vũ trang động tay động chân, miêu tả Anh Vũ thành một kẻ tội ác tày trời, hung hăng lạm sát người vô tội, ý đồ ly gián mối quan hệ, phá hoại tình cảm, vậy không bằng không xem, tránh cho bực bội lại phiền phức.

Trình Vân không ngờ Ám Nha cảnh giác cao như thế, nhưng nếu chỉ là đối với một người đã từng làm nằm vùng, bây giờ là tù binh, dù cho nội dung bên trong thẻ là giả, dù có khả năng bị bôi nhọ bị vu khống thì đã sao? Bất quá là trợ giúp cho quá trình thẩm vấn tên phản bội mà thôi, cần phải băn khoăn nhiều như vậy sao?

Hắn có chút dở khóc dở cười nói: "Tôi có thể bảo đảm những ghi chép này chân thật và đáng tin cậy, tuyệt không giả dối, có một số quá trình thậm chí là chúng tôi cùng nhau trải qua, hoặc là chúng tôi ở bên cạnh vây xem."

Triệu Thanh đã nhận ra Trình Vân không thích hợp, anh tiến lên trước một bước, trong khí thế tự nhiên toát ra một cảm giác áp bức mơ hồ, nói: "Những ghi chép huấn luyện này được phân loại là lưu trữ theo danh mục, còn làm mật khẩu bảo vệ, hẳn là thuộc về tư liệu riêng tư, cậu là người của phó bộ trưởng Tô, thật sự hy vọng cậu ấy bị mổ xẻ công khai sao?"

Trình Vân bị ép lui về phía sau vài bước, eo đập vào góc bàn ăn, hắn cố chịu đựng cảm giác sợ hãi muốn rời đi không thể giải thích, cắn răng đáp: "Tô Việt sẽ không hy vọng quá khứ này bị người khác nhìn thấy, nhưng tôi tình nguyện bị cậu trách cũng muốn cho các anh biết, cậu ấy nhìn thì như khoác lên mình vinh quang đỉnh cao, nhưng không phải đi trên con đường bằng phẳng với ánh sáng rực rỡ mà tiến lên, cậu ấy là từ trong vực sâu mở ra một con đường máu, dẫm lên bụi gai bắt lấy dây leo, mang theo chúng tôi từng chút từng chút một bò lên."

Khi Trình Vân nói chuyện, không có nhìn những chiếc thẻ nhớ kia, trên thực tế tay ôm hộp thỉnh thoảng hơi khẽ run, chỉ cần nhớ lại quá khứ đầm đìa máu chảy kia, liền càng thêm vô cùng có lỗi với Tô Việt.

Nếu không phải bọn họ quá mức vô dụng, Tô Việt sao có thể thường xuyên bởi vì khiêu khích giáo sư Chu mà bị phạt? Nếu không phải bởi vì bọn họ quá mức kém cõi, thời điểm Tô Việt bị ác ý tra tấn sao chỉ có thể ở một bên nhìn?

Hốc mắt Trình Vân dần dần đỏ lên, hắn buộc mình nói cho hết lời, chỉ là những âm cuối cùng mang theo một tia nghẹn ngào ấm ức, làm tất cả lính đánh thuê đang có mặt đều im lặng.

Khuôn mặt Triệu Thanh hoàn toàn trầm xuống, anh liếc nhìn Trình Vân, cho người chuẩn bị một gian phòng tối cách âm, cắm thẻ nhớ vào máy chiếu, một mình lẳng lặng xem từ đầu đến cuối.

Sau khi kết thúc, Triệu Thanh bấm phát lại, chờ khi kết thúc, anh lại một lần nữa phát lại, cứ như vậy tự ngược ba lần, anh mới đóng lại máy chiếu ra khỏi phòng tối. Vài tên lính đánh thuê nòng cốt đứng  chờ sẵn ở cửa, đang muốn vây lại thì tất cả đều dừng bước, không một người dám lên tiến đến.

Đáy mắt Triệu Thanh phủ một tầng mây đen dày đặc, hơi thở lạnh lẽo quanh thân giống như ngọn núi tuyết chót vót sắp ầm vang sụp đổ, ánh mắt hung ác tàn nhẫn muốn cắn xé người.

Anh ném thẻ nhớ cho Diều Hâu, không ngăn cản một số lính đánh thuê muốn tìm hiểu quá khứ của Anh Vũ, giống như lời Trình Vân nói, vết xẹo này dù xấu xí tới đâu cũng phải được phơi bày ra, mới có thể cho mọi người biết được họ đã khó khăn sinh tồn như thế nào.

Triệu Thanh cái gì cũng không nói, anh đi vào phòng y tế mở cửa khoang chữa bệnh, cởi bỏ toàn bộ trói buộc cho người tù binh, một bên đề phòng Anh Vũ có hành động gây rối, một bên đem người về phòng ngủ.

Triệu Thanh tiện tay đóng cửa khóa trái lại, ấn Anh Vũ lên giường người vẫn còn đang bất động chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt nam nhân trầm tĩnh tuấn tú, thật lâu không nói gì.

Anh chưa bao giờ suy nghĩ về quá khứ Anh Vũ, người nam nhân Hắc Diệu trong quá khứ, thế nhưng sẽ khủng khiếp và khó tin đến thế, những cảnh tượng tàn khốc ấy, giống như con dao sắc nhọn đang từng lát từng lát mổ xẻ trái tim anh.

Từ nhỏ lớn lên trong răn dạy và trách phạt, bị yêu cầu phục tùng mệnh lệnh, bất kể là tôn nghiêm bị giẫm đạp, hay nhân cách bị phá hủy, đều không có chỗ cho sự kháng cự.

Quất roi là phương pháp trừng phạt cơ bản nhất, còn có rất nhiều dụng cụ tra tấn mà ngay cả Ám Nha cũng chẳng muốn mua tới, sử dụng trên người Anh Vũ như vật thí nghiệm, cho cậu nếm thử từng món, xong việc còn viết báo cáo thí nghiệm rõ ràng chi tiết.

Mặc dù là chiến lực cấp A ở giai đoạn sau, tốc độ cơ thể phục hồi rất nhanh, cũng luôn nhìn thấy vết thương chồng chất trên da thịt trên video, chỉ là tấm lưng vẫn trước sau như một luôn thẳng tắp, chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối hay run sợ những đợt giáo huấn không lý do đó.

Anh chứng kiến Anh Vũ liều mạng kéo những thành viên không mạnh bằng mình ra khỏi nguy hiểm để kéo dài sinh mệnh, lấy vũ khí nhắm vào ngoại địch chứ không phải đồng loại, ngay cả khi bụng đã kêu vang, cơ hồ chết vì đói, cũng tuyệt đối không ăn máu thịt đồng đội, từ chối để mất điểm mấu chốt cuối cùng, cự tuyệt trở thành quái vật táng tận lương tâm.

Anh nhìn thấy bên trong thế giới hắc ám lại tàn nhẫn, Anh Vũ là làm thế nào bước đôi chân trần trên con đường đầy máu và lửa, hít cơn gió lạnh buốt giá, xuyên qua những bụi cây bị bọc kín gai nhọn, trong bóng roi vầ gậy rốt cuộc cũng có cơ hội bước ra cửa lớn Bộ vũ trang với thân mình đầy thương tích, mang theo ánh mắt kiên định lại quyết liệt, cứ như vậy một đường đi tới trước mặt anh.

Triệu Thanh nhắm mắt lại, chỉ nhớ lại mấy hình ảnh, đã khiến anh đau đớn muốn chết đi, đau đến xương cốt đứt từng khúc, đau đến gan mật đều tan vỡ.

"Anh Vũ." Triệu Thanh nghẹn ngào kêu một tiếng, không nhịn được  muốn ôm siết người dưới thân, nhưng lại sợ dùng lực quá mạnh sẽ khiến vết thương của Anh Vũ bị đau, anh đành phải vòng hai tay qua phía sau lưng Anh Vũ, đầu ngón tay dùng sức cắm sâu vào thịt cánh tay mình.

Triệu Thanh thì thào từng chữ: "Tô Việt."

Anh rất ít khi gọi tên thật của Anh Vũ, dường như nếu anh gọi Anh Vũ thêm một lần nữa, sẽ giống như một lính đánh thuê hoàn toàn thuộc về anh, trước sau sẽ không rời bỏ anh mà đi.

Đáng tiếc biệt danh trước sau vẫn là biệt danh, dù anh có kêu bao nhiêu lần, anh cũng không thể nào sở hữu được người từ đầu đến chân, ngay cả quá khứ bí ẩn và quan trọng đã trải qua, cũng là nhờ có duyên mới có thể nhìn thấy.

Ngay cả khi bị anh giam giữ, khi không thể làm gì được, Anh Vũ cũng sẽ không bao giờ mở miệng nhắc tới nửa câu, rõ ràng có thể dùng cái cớ này để làm anh mềm lòng, Anh Vũ lại trước sau khinh thường không thèm dùng.

Thì ra anh chưa bao giờ hiểu Anh Vũ, cũng chưa bao giờ hiểu Tô Việt.

Tô Việt không rõ nguyên do, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai đoàn trưởng, mang theo vài phần trấn an hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Triệu Thanh đáy mắt tràn đầy cay đắng và đau đớn, anh nhìn như thoải mái mà nói: "Mới vừa biết được trước kia em có biệt danh là Hắc Diệu, cũng giống như Anh Vũ đều rất sặc sỡ, đây đều là tên gọi tự chọn sao, em có vẻ thích những thứ nhiều màu sắc nhỉ?"

Tô Việt im lặng vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của đoàn trưởng sốc nhẹ, tựa hồ như đã đoán được chuyện gì xảy ra, cậu nói: "Cũng tạm, có nhan sắc nhìn nhiều tinh thần sẽ phấn chấn hơn một chút."

Quá khứ luôn bị nhốt trong phòng tối, sức chiến đấu không đủ không thể mở ra khả năng nhìn đêm, bóng tối mù mịt che hết tầm mắt duỗi tay không thấy năm ngón, cửa phòng ngẫu nhiên sẽ mở ra cũng chỉ có thể thấy vách tường trắng bệch bên ngoài, suốt đoạn thời gian ở bên trong thế giới của cậu chỉ có hai màu trắng đen.

Tô Việt không ngại bị giam cầm hay tra tấn, nhưng cậu cảm thấy thế giới này vẫn còn rất nhiều màu sắc sặc sỡ tươi đẹp hơn.

Bàn tay Triệu Thanh nhẹ nhàng lướt từ ngực xuống bụng nhỏ Tô Việt, cẩn thận tránh những vết thương chưa khép miệng, anh nhẹ giọng hỏi: "Còn đau không?"

Tô Việt cười một cái, nói: "Đã sớm không còn đau nữa, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn khép lại, hiệu quả của khoang chữa bệnh rất tốt."

Triệu Thanh lặp lại lần nữa, khàn giọng: "Còn đau không? Tô Việt."

Tô Việt nao nao, cậu đè lại tay Triệu Thanh, ngữ khí chậm  rãi nói: "Đoàn trưởng, tôi không đau, bất kể là trước đây hay là hiện tại đều không đau nữa."

Còn sau này? Đó là chuyện của sau này.

Triệu Thanh tựa hồ yên lòng, anh đem đầu dựa vào hõm cổ Anh Vũ, cảm nhận được xúc cảm tràn đầy sức sống, anh lại kêu một tiếng: "Tô Việt."

Tô Việt để mặc đoàn trưởng gọi, cậu cố động đậy tay, phát hiện lại bị Triệu Thanh một lần nữa ngăn chặn, thật là không cho cậu nửa cơ hội hành động.

Triệu Thanh một bên đề phòng Anh Vũ bộc phát tự mình hại mình, một bên lại không đành lòng tiếp tục trói buộc cậu, trước kia bị trói và đánh đập nhiều lần, Triệu Thanh không muốn làm Anh Vũ lại bị đối xử tương tự, sẽ làm cậu nhớ lại nỗi nhục nhã không thể chấp nhận được trong quá khứ.

Anh thấy Anh Vũ không phản ứng, dường như thờ ơ với cái tên này, nhất thời không biết trực tiếp gọi thẳng tên có gây ra cảm giác xa lạ hay không?

Triệu Thanh nghiêm túc hỏi: "Về sau em thích tôi gọi em là gì, Anh Vũ, Hắc Hiệu, hay là Tô Việt?"

Tô Việt tạm thời từ bỏ giãy giụa, cậu vô vị nói: "Đoàn trưởng thích gọi gì đều được."

Triệu Thanh chọn cái thích nhất, anh cúi đầu cọ cọ cổ Tô Việt, thở dài: "Nhóc Anh Vũ."

Tô Việt: "......"

Anh nói lại lần nữa? Anh vừa gọi tôi là gì??

Anh không sợ tôi gọi anh là cái kẹp nhỏ sao!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv