Sau nửa đêm, sương trên mặt hồ bắt đầu tan đi, Tô Việt mở mắt tỉnh dậy, cậu không chắc liệu mình có ngủ quên không, nhưng hiện tại đã đến giờ ra ngoài đi tuần.
Kéo tay đoàn trưởng đặt trên eo mình ra, Tô Việt cúi đầu liếc nhìn nam nhân, trong ánh mắt mang theo vài phần ý vị không rõ cảm xúc.
Cậu thay quần dài và một chiếc áo sơ mi mềm mại, đi đôi bốt dã chiến được làm từ da tinh thú, thời điểm cúi người sửa sang lại quần áo, tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bao được buộc bên đùi.
Một con dao găm sắc bén lẳng lặng nằm bên trong, chỉ cần ra khỏi bao máu sẽ rơi bất cứ lúc nào.
Tô Việt lại quay đầu nhìn nam nhân trên giường, anh ngủ khá sâu giấc, có lẽ là mơ thấy mộng đẹp, giữa mày giãn ra, vẻ u ám dịu đi, giống như vừa xuyên qua chiến trường bị chiến tranh tàn phá, dưới ánh nắng ấm áp lười biếng mà nghỉ ngơi.
Tay Tô Việt đặt ở bao dao găm vài giây, sau vài hơi hít thở mới chậm rãi rời đi, cậu đứng dậy mặc thêm chiếc áo khoác đen treo trên giá, đẩy cửa bước vào màn đêm đen kịt bên ngoài.
Sương mù càng ngày càng dày, làm hô hấp có chút khó khăn, toàn bộ khu rừng chìm trong bóng tối sâu thẳm trước khi bình minh đến, không gian tĩnh mịch làm người lo sợ, không khỏi nghi ngờ về sự tồn tại của ánh sáng.
Tô Việt đi về phía trước vài chục bước, đi đến bên bờ hồ ẩm ướt, cậu cất bước một vòng quanh hồ, kiểm tra những nơi ẩn nấp xem có người hay không, có bị đặt bẫy không, có xuất hiện tình huống ngoài ý muốn nào không.
Nếu không có gì thay đổi, mấy ngày kế tiếp cậu đều phải không ngừng tuần tra quanh vùng này, nghiêm túc làm tốt bổn phận được phân công, nỗ lực đảm bảo việc di dời cứ điểm của binh đoàn Ám Nha được thuận lợi tiến hành.
Khi Triệu Thanh từ trên giường ngồi dậy, không thấy Anh Vũ đâu, anh đẩy cửa ra đứng ở cửa hướng bốn phía nhìn ra xa, cũng không có tìm được bóng dáng Anh Vũ.
Có lẽ đang chấp hành nhiệm vụ tuần tra, anh không nhanh không chậm rửa mặt, loay hoay mở màn hình máy truyền tin tiến hành xử lý việc khẩn cấp, anh định ở đây đến giữa trưa, đợi Anh Vũ về cùng ăn bữa cơm rồi mới rời đi.
Nhưng chờ đến tận khi mặt trời đã lên cao qua thời gian chính ngọ, Anh Vũ vẫn chưa xuất hiện lại trong nhà gỗ.
Triệu Thanh không có thời gian tiếp tục chờ đợi, anh gửi cho Anh Vũ một tin nhắn dò hỏi, được trả lời là vẫn đang tuần tra, anh không nghĩ nhiều, thời điểm người mới đến luôn muốn đi tuần xa hơn, để quan sát phạm vi an toàn lớn hơn.
Anh Vũ trước kia chưa từng trải qua việc này, nên có chút hứng thú cũng là điều bình thường, Triệu Thanh tạm biệt cậu qua máy truyền tin, sau đó vội vã rời khỏi quay về làm việc.
Tô Việt đứng bên kia bờ hồ, thần sắc bất biến cách một bờ hồ, loáng thoáng nhìn về phía căn nhà gỗ nhỏ.
Chờ sau khi đoàn trưởng đi rồi, cậu mới chậm rãi đi về nơi ở tạm thời ấy, đem gra giường, cốc nước, bàn chải đánh răng, dép lê, khăn tắm, toàn bộ vật dụng có hơi thở Triệu Thanh, thu thập tất cả ném vào thùng rác thông minh, ấn xuống nút tiêu hủy.
Loại này thùng rác này khi hoạt động phát ra âm thanh rất nhỏ, gần như im lặng, Tô Việt đứng ở mép giường, hồi tưởng lại tâm tình hôm qua khi chờ đợi đoàn trưởng đến, trầm mặc xem cốc cafe như rác thải mà xử lý.
Cậu mở tệp tài liệu dày kia ra, tiến hành xem xét kỹ lần thứ ba.
Người khác cần tốn một tuần thậm chí còn hơn như thế mới có thể đọc xong tài liệu, nhưng cậu đã trải qua rèn luyện chuyện môn nên trong thời gian ngắn nhất đã có thể tiếp thu và ghi nhớ.
Đây là một kỹ năng rất tiết kiệm thời gian, ngoại trừ thời điểm khi huấn luyện vì không học thuộc được nên không cho ăn cơm, đến mức đau dạ dày nghiêm trọng là tương đối gian nan, nhìn chung kỹ năng này quả thực khá hữu dụng.
Huống chi, năm đó với thể chất mạnh mẽ có được từ cơ thể cấp A, giúp dạ dày bị tổn thương của cậu phục hồi như cũ, cũng không lưu lại nhiều vết thương cũng như biến chứng, đây là điều mà giáo sư Chu vô cùng coi trọng cậu.
Chu Lập Ngôn thường nói, loại mà vừa có thể tùy ý dạy dỗ lại không sợ chơi hỏng, mới có thể tạo ra tác phẩm ưng ý nhất, đồ hiếm mới giá trị, cho nên mới càng phải tận dụng một cách tốt nhất.
Qua một đoạn thời gian, Tô Việt thong dong tắt màn hình máy truyền tin, nửa người trên dựa vào vách tường nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đại não chạy như bay, phác họa ra mạng lưới đan xen của những tin tức này.
Tầng tầng lớp lớp, vô số manh mối, tất cả chứng cứ mấu chốt đều chỉ hướng về Nam Tinh, nơi cậu được sinh ra và lớn lên, cũng là nơi cậu sắp chết khi còn nhỏ.
Lúc ấy Tô Việt chỉ vài tuổi, có lẽ còn chưa biết ghi nhớ, lại có lẽ đã sớm hiểu chuyện, chỉ là ký ức bị phá hoại khiến tâm trí cậu rối bời, cho dù cố gắng nhớ lại thế nào cũng không thể tìm thấy bất kỳ hồi ức nào về cha mẹ mình.
Những loại thuốc đó đã khiến thân thể cậu tổn hại rất lớn, đặc biệt là não bộ, đây cũng là lý do vì sao sau này cậu thà chết trong đau đớn chứ không muốn sống bị kiểm soát.
Sau khi Tô Việt phân tích xong những tin tức đã nhận được, chậm rãi mở mắt ra, cậu quyết định đã đến lúc tự mình đến Nam Tinh một chuyến.
Mấy ngày sau, bên trong Bộ vũ trang.
Phương Trường Thanh mới từ văn phòng Tiêu Viễn đi ra, tay cầm một phần văn kiện bước nhanh rời đi, trên đường gặp được phó bộ trưởng Hồ quay về báo cáo công tác, bị Hồ Khôi dùng đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm, khiến ông sởn cả da gà.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)
Hồ Khôi ưỡn cái bụng đầy mỡ, nói: "Lão Phương, tôi thấy gần đây ông rất bận, bộ trưởng đem nhiều nhiệm vụ quan trọng như vậy đều giao cho ông phụ trách, thật đúng là coi trọng a."
Phương Trường Thanh thành thật cười nói: "Tôi chỉ là một chân sai vặt, xử lý một số chuyện nhỏ bên ngoài, sao có thể so được với phó bộ trưởng Hồ quyền lực quản lý nội bộ trong tay."
Hồ Khôi mặt mày giật giật, những việc nhỏ chạy vặt đều do hắn làm, Phương Trường Thanh rõ ràng trợn mắt nói dối, hắn khó chịu nói: "Vậy ông có muốn đổi với tôi không? Tôi đang muốn tiếp xúc thêm bên ngoài để học hỏi, dứt khoát đem chức quản lý nội bộ này nhường cho ông?"
Phương Trường Thanh phẫy phẫy tay, trả lời: "Này sao được, tôi cũng là nhận lệnh làm việc, phạm trù thay đổi chức vụ hay công việc còn phải do Tiêu bộ trưởng quyết định, tôi và ông đều không làm chủ được."
Hồ Khôi tức giận: "Trước đây khi Tô Việt dưới quyền tôi, tôi cũng có phần tham gia vào việc này, đừng quên ngay từ đầu vốn là người của tôi!"
Phương Trường Thanh nở nụ cười hiền hậu, nhưng lại phản bác: "Nếu nói về lúc mới sinh ban đầu, rõ ràng phải là giáo sư Chu mới đúng, trung tâm bồi dưỡng nhân tài chỉ là cho ông mượn người tài dùng, sao lại trở thành người của ông rồi?"
Hồ Khôi cau mày, thầm nghĩ mình nên đến trung tâm bồi dưỡng nhân tài đào vài người về làm bình phong, không chỉ giúp ông làm chân chạy vặt, lại còn không cần trả công, chỉ cần cho bọn họ một chút tín dụng giá rẻ là được.
Những người đó đa số đều không nghĩ đến phí công được trả, bị bồi dưỡng phải trung thành với Đế Quốc, trung thành với Bộ vũ trang, tuyệt không hai lòng, toàn tâm cống hiến, ngoại trừ con sói mắt trắng Tô Việt, đó là hậu họa của sự chưa trưởng thành.
Hắn trào phúng một câu: "Chu Lập Ngôn cũng chỉ là chủ nhân bị con chó của mình vứt bỏ, hiện tại còn không thể tự cứu lấy mình, chính bởi vì hắn không huấn luyện người tốt, mới khiến tôi mất hết thể diện."
Phương Trường Thanh cười cười không đáp, Hồ Khôi cũng không muốn lãng phí thời gian, hắn đang muốn đẩy Phương Trường Thanh ra để đi lên, không ngờ rằng có người đã nghe hết những lời kia từ phía sau đi tới.
Chu Lập Ngôn mặc một chiếc áo blouse trắng dài qua đầu gối, mái tóc dài buộc đơn giản phía sau, buông xoã sau lưng, một chiếc bút máy mới được đặt trong túi áo.
Ông cắm hai tay trong túi, khóe mắt xinh đẹp hơi hướng lên, nói: "Không nghĩ tới phó bộ trưởng Hồ quan tâm tôi như vậy, vì sao lúc điều dưỡng trong bệnh viện lại không thấy ông đến thăm?"
Hồ Khôi không ngờ đi nói xấu người, lại bị chính đương sự bắt quả tang, trên trán rịn ra mấy giọt mồ hôi lạnh, hắn thấp giọng dạ thưa: "Giáo sư Chu, tôi không có ý đó, tôi là thấy bất bình cho ông, đều là Tô Việt sai, cậu ấy cư nhiên dám phản bội ông!"
Chu Lập Ngôn mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, trong Bộ vũ trang này ai dám nhắc đến vết nhơ ấy của hắn chứ.
Hồ Khôi dứt khoát muốn họa thủy Đông dẫn*, cố ý mắng: "Cũng không biết Tô Việt đã dùng lời ngon tiếng ngọt gì, chạy đến dụ dỗ lão Phương, nhờ lão Phương trước mặt bộ trưởng Tiêu bảo vệ cậu ấy, bằng không với suy tính của tôi, cậu ấy phải bị giáo sư Chu lần nữa bắt về dạy dỗ thành người tốt hơn."
*Họa thủy Đông dẫn: 祸水东引: Dẫn thảm họa về phía Đông. Ý đại khái là muốn khuấy lên thêm một số rắc rối.
Chu Lập Ngôn thở dài, nói: "Tôi cũng không rõ là có chuyện gì, vừa hay gặp được phó bộ trưởng Phương, không biết ông có thể cho tôi một lời giải thích thỏa đáng không?"
Phương Trường Thanh trong khoảng thời gian này luôn tránh gặp mặt Chu Lập Ngôn, không ngờ vẫn bị bắt được, cái gì mà trùng hợp gặp được? Đều là cố tình theo dõi cả thôi.
Ông mơ hồ nhìn về phía văn phòng bộ trưởng Tiêu, thành thật trả lời Chu Lập Ngôn: "Tôi cũng không còn cách nào, là Tô Việt chủ động tìm đến tôi, nói về việc ông dùng thuốc lên cậu ấy. Đứa nhỏ kia cũng là bị ép cho hoảng sợ, vì để ngăn cậu ấy tiếp tục phản nghịch, tôi chỉ có thể tương kế tựu kế, ổn định lòng người trước lại nói sau."
Lời giải thích này Chu Lập Ngôn không nói là hài lòng, cũng không nói không hài lòng, hắn chỉ nhàn nhạt gật gật đầu: "Vậy ý của ông là, ông không có ý định cướp người của tôi?"
Phương Trường Thanh nhẹ thở ra trong lòng, cười nói: "Đương nhiên, sao tôi có thể đi đoạt đồ tốt của người khác được, ai mà không biết cậu ấy là tác phẩm xuất sắc nhất của giáo sư Chu, chờ khi xoa dịu được người, tôi liền thuyết phục Tô Việt quay về trung tâm bồi dưỡng nhân tài."
Chu Lập Ngôn nhướng đuôi mày, ý vị thâm trường mà nói: "Không cần, Tô Việt đã tìm tôi, thành khẩn xin lỗi, cậu ấy nói hôm nay sẽ đến văn phòng tôi một chuyến, tùy ý tôi xử trí thế nào cũng được."
Đồng tử Phương Trường Thanh co rụt lại, suy nghĩ đầu tiên là không có khả năng, Tô Việt không có khả năng quay về tìm đường chết, chẳng lẽ cậu sẽ tin tưởng Chu Lập Ngôn nguyện ý bắt tay giảng hòa, không so đo hiềm khích trước đây?
Nếu Tô Việt thật sự ngu xuẩn như vậy, cậu làm nằm vùng căn bản không thể sống được đến tận bây giờ.
Ngay cả Hồ Khôi cũng hoài nghi hoặc là Chu Lập Ngôn bị điên, hoặc là Tô Việt bị thuốc ăn mòn não rồi, hắn không dám tưởng tượng Chu Lập Ngôn sẽ xử lý như thế nào với kẻ đã phản bội mình.
Phương Trường Thanh duy trì vẻ mặt bình tĩnh, mang theo vài phần kinh ngạc nói: "Cậy ấy tự nguyện quay lại chổ ông à? Đứa nhỏ này sao không nói với tôi, chẳng lẽ sợ tôi không chịu thả người sao?"
Chu Lập Ngôn cười nhạt: "Có lẽ là áy náy đi, cậu ta xem ông như lá chắn dùng xong ném, này cũng quá không hay rồi, tôi thay cậu ấy nói xin lỗi ông."
Chu Lập Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm ông, từng câu từng chữ nhắc: "Mặt khác tôi cũng khuyên ông một câu, lần sau đừng đi nhặt lại đồ của người khác, có hiểu không?"
Phương Trường Thanh yết hầu giật giật, nghẹn họng.
Ông và Tô Việt liên lạc đều được bảo mật, cũng rất cẩn thận loại bỏ chứng cứ, không giữ lại nhược điểm nào trong tay đối phương, dù cho có phát sinh chuyện gì cũng không liên quan đến bản thân.
Sau một hồi, ông mới trả lời: "Giáo sư Chu yên tâm, về sau tôi sẽ chú ý tránh xa ra."
Tô Việt là một quân cờ hữu dụng, vứt bỏ thật đáng tiếc, nghiệp lớn của ông còn cần người hỗ trợ hoàn thành, nhưng nếu một quân cờ tự tiện hành động, nó sẽ liền mất đi tư cách là một quân cờ, xác định có đến mà không có về.
Phương Trường Thanh rất muốn biết, Tô Việt đến tột cùng đang nghĩ gì?
Lúc này, Tô Việt đã sớm có mặt tại căn cứ Bộ vũ trang, cậu đứng trong văn phòng Chu Lập Ngô, nhìn nội thất được trang trí quen thuộc bốn phía rất có cảm giác quay về thăm chốn cũ, ký ức đời trước từng hồi từng hồi kéo đến, không có gì tốt đẹp, cũng không có gì giá trị.
Mỗi ngày đều là đau khổ.Tui hồi hộp theo từng câu chữ, muốn đi đọc một lượt cho hết để biết kết quả mà thôi ráng kiềm lại :)))