Bởi vì vấn đề thân thể của Triệu Thanh, nên Tô Việt cũng chỉ dùng tay một lần, tuy rằng cuộc nói chuyện đối chọi gay gắt tựa hồ đã kết thúc, chuyện này cũng coi như qua đi, nhưng một khi vết nứt đã xuất hiện trong lòng, nó không thể liền được lắp đầy bằng vài lần phun.
Trước khi Tô Việt ôm đoàn trưởng nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu không nhịn được mà dần hiện ra hình ảnh "Từ đây không thể nào mở mắt ra nữa", may mắn chính là, với một Triệu Thanh không dùng thì vứt, hưởng thụ xong là giết, hai người đã trải qua một ngày vô cùng khó khăn và đáng sợ này một cách bình yên.
Tô Việt nhân cơ hội đi đến nhà kho, lặng lẽ liên lạc với Tần Vũ, cậu muốn Tần Vũ đem thuốc gốc giao cho một người có biệt hiệu là "Độc Nhận", cũng đem thân phận và địa chỉ của người này gửi qua.
Tần Vũ bị lời này làm cho khiếp sợ: "Độc Nhận? Là sát thủ xếp hạng thứ hai sao? Sao cậu lại quen biết hắn, không phải cậu chỉ là lính đánh thuê của Tinh Tế thôi sao, vì sao lại quen thuộc với băng nhóm sát thủ như vậy!"
Tô Việt: "Tôi không biết chắc hiện tại hắn có ở đó hay không, anh đi trước xem một chút, nếu tìm được hắn, thì nói đây là sự uỷ thác của Tinh Lịch từ trước đó, nhờ hắn hỗ trợ phân tích xét nghiệm thuốc gốc này."
Tần Vũ: "Độc Nhận còn đảm nhận cả việc kiểm nghiệm thuốc sao? cậu chắn chắn sau khi nghe xong hắn sẽ không cắt lát tôi như cá sống chứ?"
Tô Việt: "Trước đây hắn nợ tôi một lần, câu nói vừa rồi chính là nối tiếp ám hiệu, tôi tin hắn sẽ đồng ý."
Tần Vũ luôn cảm thấy Tô Việt không chỉ là nằm vùng ở Ám Nha do Bộ vũ trang phái đến, nói không chừng còn là nằm vùng của một nhóm sát thủ được phái đến ẩn nấp ở Bộ vũ trang, nếu không làm sao có thể nhận ra hắn, lại còn quen biết Độc Nhận?
Xếp thứ hai trong bảng xếp hạng sát thủ, chiến lực cấp A, thích dùng song đao, trên lưỡi đao bôi chất độc, xác suất hoàn thành nhiệm vụ 95%, so với 92% của hắn cao hơn 3%, đúng thật là trâu bò.
Tần Vũ chưa thấy qua Độc Nhận, ít nhất không có đối mặt trực tiếp, hai người giống như vua không muốn nhìn thấy vua, luôn sẽ vô tình hoặc cố ý tránh đụng chạm nhiệm vụ của nhau.
Sát thủ và lính đánh thuê không giống nhau, có lẽ giữa hai nhóm binh đoàn còn sẽ có quan hệ cạnh tranh, muốn cướp đoạt nhiệm vụ của đối phương, mà thứ hạng của sát thủ được tính dựa trên số lượng nhiệm vụ cùng danh tiếng tốt xấu mà phân chia, thay đổi hằng năm dựa trên hiệu suất đánh giá.
Nếu trừ ra cái đó, mà vẫn có người muốn trực tiếp vượt lên, thì biện pháp tốt nhất chính là xử lý sát thủ phía trước.
Tần Vũ không có dã tâm lớn như vậy, hắn chỉ muốn từ từ tích luỹ thành tích, xem xem mình có thể chăm chỉ nỗ lực hơn một chút để thăng hạng hay không, thay vì mạo hiểm đi xử lý Độc Nhận hoặc là bị Độc Nhận xử lý.
Tần Vũ: "Cậu có phương thức liên hệ của Độc Nhận không, không thì cậu liên hệ với hắn trước một tiếng đi?"
Tô Việt: "Hắn trước nay không cùng người khác trao đổi thông tin liên lạc, nhận nhiệm vụ cũng là thông qua phương thức đặc biệt, anh là đang sợ?"
Tần Vũ: "Tôi sợ hắn cái gì, nghe nói Độc Nhận là một lão trung niên dầu mỡ, tôi là lo chênh lệch tuổi tác quá lớn sẽ có khoảng cách thế hệ, lỡ như không giao tiếp thành công, hắn nghe không hiểu tiếng người, thấy tôi liền rút đao thì phải làm sao bây giờ?"
Tô Việt: "Hắn sẽ cho anh cơ hội nói chuyện."
Tần Vũ: "Cậu chắc chắn? Vậy tôi yên tâm rồi."
Tô Việt: "Độc Nhận thích cho người ta thời gian nói lời cuối cùng, tuy rằng không nhiều lắm, cũng được vài giây."
Tần Vũ: "...... Tôi sẽ luyện tốc độ nói, xong rồi mới đi."
Sau khi giải quyết xong chuyện, Tô Việt mở kho hàng của binh đoàn Ám Nha, bên trong chỉnh chỉnh tề tề bày rất nhiều thuốc thành phẩm đặc biệt.
Cậu nhìn thấy những lọ thuốc trong suốt, không màu không mùi, không đặc không dính, trong không khác gì nước đun sôi để nguội, cảnh tượng bị người cưỡng chế rót thuốc vào ở đời trước hiện lên rõ ràng trước mắt.
Mới đầu cậu vẫn còn chút ý thức, sau khi bị Chu Lập Ngôn nhận nuôi thực hiện một vài thí nghiệm, thời điểm nhận ra có điều không thích hợp, cố ý giãy giụa phản kháng, kết quả là trừng phạt gấp bội, lượng thuốc tăng lên gấp ba.
Nếu lần sau còn dám thách thức quyền lực với giáo sư Chu, sẽ tiếp tục tăng thêm mức độ trừng phạt, Tô Việt đã chịu đựng rất nhiều thứ, cũng hấp hối rất nhiều lần, cuối cùng cậu vẫn sống sót sau những thí nghiệm và huấn luyện tàn khốc đó, tốt hơn nhiều những người bạn đồng trang lứa đã ngã xuống bên cạnh cậu, chết trong vô số đêm đen.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)
Chờ đến khi thành niên, Tô Việt đối với việc đúng giờ tiêm thuốc đã tập mãi thành quen, cho dù đã chết một lần, sống lại một kiếp này, loại thói quen này đã ăn sâu vào xương tủy, khó có thể sửa lại, tựa như cậu bây giờ, chỉ cần thấy loại thuốc này, liền không nhịn được muốn tiêm cho chính mình một liều.
Đây là phản ứng có điều kiện do bị Bộ vũ trang nhiều năm tỉ mỉ đào tạo ra, cũng là một trong những dấu hiệu để kiểm tra xem các nằm vùng của họ có trung thành cũng như đã thuần phục hay chưa.
Tô Việt rút ra một ống thuốc thành phẩm, đặt ở trên tay tỉ mỉ đánh giá, chỉ cần một ống này, là có thể trấn an máu huyết xao động của cậu, nó cũng ngăn chặn cơn đau dữ dội từ trong xương cốt.
Giai đoạn sau của kiếp trước, Tô Việt bị di chứng của thuốc tra tấn đau đớn như sắp chết, dẫn đến sức chiến đấu bị hao tổn, chết thảm trong núi tuyết mênh mông, nhưng có lẽ đối với cậu khi đó mà nói, ngược lại là một loại giải thoát khỏi đau đớn.
Đời này tình huống tương tự vẫn chưa xảy ra, Tô Việt không có ý định ngồi chờ chết, cậu cần phải có người hỗ trợ nghiên cứu phát minh ra thuốc giải, người này tốt nhất nên nằm ngoài giới, tránh khỏi sự kiểm soát của Bộ vũ trang, có được môi trường thí nghiệm độc lập an toàn.
Vốn dĩ Bồ Câu Trắng Tiêu Đàm là một lựa chọn không tồi, Tô Việt đã từng cứu hắn một mạng, có thể lén lút nhờ vị chiến y này giúp một tay, nhưng hiện tại Ám Nha đang tham gia vào nhiệm vụ thuốc đặc chế, biện pháp này đã định không thể sử dụng, để tránh bại lộ thân phận nằm vùng của cậu.
Sát thủ xếp hạng hai Độc Nhận, am hiểu dùng độc, cũng am hiểu về thuốc, trong một lần tình cờ Tô Việt đã quen biết được hắn, giao tình không tệ, đáng tiếc đời trước chưa kịp mưu tính những việc này, cũng không có cơ hội có được thuốc gốc sớm hơn.
Tô Việt trong lòng thắp một ngọn nến may mắn cho Tần Vũ, cầu nguyện hắn có thể giải quyết tốt mọi chuyện, đừng vừa gặp đã khiêu khích Độc Nhận, Độc Nhận sẽ cho người ta cơ hội nói lời cuối, nhưng không nhất định sẽ cho nói ngay lập tức.
Tô Việt đem ống thuốc thả lại chỗ cũ, lại làm bộ làm tịch mà kiểm tra một lần nữa số thuốc, sau đó xoay người không chút nào lưu luyến mà rời đi.
Máy theo dõi được giấu kín trong góc đã ghi lại rất chân thực một màn này, hơn nữa còn phát trực tiếp lên màn hình của Triệu Thanh.
Tiêu Đàm đang giúp đoàn trưởng một lần nữa bôi thuốc, thay băng vải mới, hắn vô tình nhìn thấy trong màn hình là một thân ảnh vô cùng quen mắt, thuận miệng hỏi: "Kia không phải là Anh Vũ sao, cậu ấy qua đó làm gì?"
Triệu Thanh uống một ngụm nước, nói: "Cái chết của cha mẹ em ấy và vườn gieo trồng ở Nam Tinh có liên quan, những thứ địa phương đó trồng chính là loại thuốc này, em ấy qua xem xét tìm kiếm chút manh mối."
Tiêu Đàm gật gật đầu: "Trước đây tôi chỉ cho rằng cậu ta là một lính đánh thuê không rõ lai lịch, không ngờ rằng cha mẹ đều chết, lại không biết kẻ thù là ai, đứa trẻ đáng thương."
Tiêu Đàm phân tích tâm lý: "Những người như vậy thường bị chướng ngại tâm lý, sau khi nhìn thấy lô thuốc nhất định sẽ bị gợi lại chuyện thương tâm, càng trở nên sa sút, tự ti."
Triệu Thanh thầm nghĩ Anh Vũ mới không tự ti, ít nhất là khi hung hăng đâm vào chổ kia của anh, tiểu tính khí rất kiêu ngạo.
Anh nghiến răng, nói: "Đừng ở đó suy đoán lung tung, nếu gan em ấy không đủ lớn, liệu có dám giấu diếm tôi nhiều lần như vậy không?"
Tiêu Đàm nhún vai: "Đoàn trưởng, tôi cảm thấy chuyện này không hoàn toàn là lỗi của Anh Vũ, có một số việc và nhiệm vụ chúng ta cũng gạt cậu ấy giống như vậy, không cùng cậu ấy nói rõ ràng, cho nên mới dẫn đến phát sinh nhiều hiểu lầm khác nhau."
Triệu Thanh lạnh lùng đáp: "Nếu không phải bởi vì như vậy, tôi sẽ để em ấy tiếp tục bình yên vô sự sao?"
Anh buông ly nước, ngữ khí bên trong không mang theo một tia do dự, nói: "Chỉ là trong nháy mắt nghi ngờ kia, tôi liền sẽ ——"
Tiêu Đàm khoa tay múa chân: "Anh liền sẽ phá huỷ cậu ấy à?"
Triệu Thanh nhướng mày, không nói tiếp.
Tiêu Đàm đùa giỡn nói: "Đoàn trưởng anh nhất định không nỡ giết cậu ấy một cách tùy tiện, ngày thường anh coi trọng Anh Vũ đến mức nào, trên dưới toàn đoàn không ai không biết."
Triệu Thanh thầm nghĩ, trước khi điều tra rõ ràng anh sẽ không dễ dàng hạ sát, nhưng trước tiên sẽ đem người bắt lấy, lại dùng dây xích sắt thiên thạch trói lại, nơi nào cũng không cho đi.
Anh hung hăng mà nghĩ, nếu còn không nghe lời, sẽ treo lên đánh mông, trong sách hướng dẫn sử dụng đồ chơi lúc trước nhặt lại từ thùng rác, có một hình phạt như vậy.
Buổi tối khi Tô Việt trở về phòng, liền nhìn thấy đoàn trưởng thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ nhìn cậu từ phía sau, dường như đang có kế hoạch gì đó.
Tô Việt không để ý, cậu vào phòng tắm rửa mặt đơn giản một lượt, sau khi thay vào bộ quần áo mềm mại sạch sẽ, thì ra ngoài chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.
Ngày mai lại liên lạc với Tần Vũ một lần nữa, xem hắn còn sống hay không.
Còn muốn giả vờ hỏi ý hỏi Phương Trường Thanh về tiến độ của thuốc gốc như thế nào, biểu hiện ra rằng cậu cũng rất khẩn trương và coi trọng.
Mặt khác bên phía Chu Lập Ngôn không thể hoàn toàn cắt đứt, cậu cần liên hệ với những người khác trong trung tâm bồi dưỡng nhân tài, nhưng Chu Lập Ngôn trong thời gian ngắn này không muốn nhìn thấy cậu, nên có lẽ cậu sẽ xuống tay từ Bộ trưởng Tiêu?
Trong đầu Tô Việt lướt qua rất nhiều suy nghĩ, một bên buồn ngủ, một bên vạch kế hoạch, đột nhiên cậu cảm thấy đoàn trưởng đang nhẹ nhàng siết cậu từ phía sau.
Tô Việt khó hiểu xoay người lại, hỏi: "Anh đang làm gì?"
Triệu Thanh ngẫm nghĩ mông Anh Vũ đúng là rất rắn chắc, anh thản nhiên nói: "Tôi đang tự hỏi sau này sẽ xử lý em như thế nào."
Tô Việt: "?"
Triệu Thanh giúp cậu ôn lại chuyện cũ: "Gần đây em lừa tôi không chỉ một lần, tuy rằng mọi việc đều có nguyên do, cũng có thể giải thích, nhưng mỗi lần đều bỏ qua như vậy, không khỏi quá dễ dàng với em, khó trách em thiếu thận trọng như vậy, lặp lại hết lần này đến lần khác, một chút bài học cũng không rút ra được."
Tô Việt cảm thấy việc này không thể trách cậu, có thể sống đến bây giờ đều là bằng bản lĩnh, mỗi một lần giáo huấn đều khắc cốt ghi tâm, mãi không thể quên.
Nhưng cậu không phản bác Triệu Thanh, bình tĩnh mà lắng nghe lời của đoàn trưởng, hỏi: "Ỏ? Vậy đoàn trưởng tính xử trí tôi như thế nào?"
Triệu Thanh dùng tay vỗ vỗ cậu, hung dữ uy hiếp: "Nếu lại không nghe lời thì liền đánh em vài cái, để thân thể này ghi nhớ cho kỹ."
Tô Việt nghe vậy bật cười đáp: "Đoàn trưởng muốn đánh bằng gì? Roi da? Sắt nóng? Hay là roi mây ngâm muối và ớt?"
Giọng điệu cậu rất tự nhiên, nêu ví dụ cũng rất thành thạo, giống như cậu đã từng trải qua tất cả.
Triệu Thanh nghe mà khiếp vía hãi hùng, tất cả những gì anh nghĩ đến chỉ là chiếc roi da đồ chơi, đánh xuống một cái nhiều lắm cũng chỉ để lại một vệt đỏ, qua một lúc sẽ tự động biến mất.
Triệu Thanh không thích nghe Tô Việt nói những lời như vậy, như thể để anh thật sự làm như vậy, chẳng khác nào tự xem nhẹ mình.
Anh nhấn mạnh: "Tôi đối với những hình cụ đó không có hứng thú."
Tô Việt liền hỏi: "Vậy đoàn trưởng thích dùng gì, không phải là dùng tay chứ?"
Triệu Thanh miễn cưỡng: "Cũng không phải không thể, dùng tay rất tiện."
Tô Việt cười như không cười: "Vậy đoàn trưởng đã trừng phạt ai như vậy chưa? Có học tập chuyên môn không? Có kinh nghiệm phong phú không?"
Triệu Thanh theo bản năng mà trả lời: "Không có...... Chẳng qua nó cũng rất đơn giản, không cần phải học."
Thẩm vấn vốn là kỹ năng cơ bản của lính đánh thuê, rất ít đối tượng bị Triệu Thanh thẩm vấn trực tiếp có thể chịu đựng được, chỉ là sau khi trở thành đoàn trưởng anh không cần phải tự mình thực hiện nữa.
Anh Vũ nhập đoàn tương đối trễ, đây là chưa thấy qua dáng vẻ nham hiểm hung ác của anh trong những ngày đầu.
Tô Việt đem người kéo về phía mình, bàn tay ái muội chụp vào địa phương tròn trịa kia, thấp giọng nói: "Đoàn trưởng không biết sao, vậy tôi sẽ dạy anh?"
Nét mặt Triệu Thanh cứng đờ, hoàn toàn quên sạch những lời lẽ gay gắt mà mình sắp nói.
Tô Việt mỉm cười nhắc nhở: "Cong cao lên một chút, tự mình đếm."