Tần Vũ được đưa đến phòng y tế, trong lúc hôn mê vẫn lẩm bẩm tên Tô Việt, như thể người này không đội trời chung với hắn, chuyện này rất nhanh đã lan truyền khắp Bộ vũ trang.
Tiêu Viễn gọi Chu Lập Ngôn đến văn phòng, rót cho ông một ly trà mới, nói chuyện phiếm: "Đem K giao cho anh dạy dỗ tôi rất yên tâm, nhưng anh cũng đừng quá nghiêm khắc, hiện tại chúng ta chỉ đang ở giai đoạn chiêu nạp nhân tài, làm như vậy rất dễ dọa người ta chạy mất."
Chu Lập Ngôn mặc một chiếc áo khoác trắng, nhận chén trà nhẹ nhấp một ngụm, lên tiếng giải thích: "Tôi đã hạ thủ lưu tình rồi, bằng không nửa đời sau của hắn đã phải nằm ở trên giường, phải dùng dụng cụ hỗ trợ mà ăn uống."
Tiêu Viễn bật cười nói: "Là bởi vì Tô Việt sao? Mỗi khi đề cập đến cậu ta anh rất dễ nổi giận, thật không giống tác phong của anh a, giáo sư Chu."
Chu Lập Ngôn nhíu mày nói: "Tôi là xử lý theo quy định, lần hành động này của Tần Vũ không nên chủ động làm bại lộ thân phận của Tô Việt."
"Vậy không phải vừa đúng lúc sao?" Tiêu Viễn thâm ý nói: "Sau khi bị bại lộ vừa hay chúng ta có thể xem quyết tâm của tên nằm vùng mạnh nhất, nếu cậu ta ra tay làm trọng thương Ám Nha, chứng tỏ cậu ta không hai lòng."
Chu Lập Ngôn vuốt ve chén trà ấm áp trong tay, nói: "Tuy rằng chiến lực của Tô Việt cấp A, nhưng tình huống của cậu ta không quá ổn định, cho nên đa số thời gian đều chỉ duy trì ở cấp B."
"Nếu cậu ta đối đầu trực tiếp với chủ lực của Ám Nha, một mình đơn đả độc đấu chưa chắc có thể sống sót chạy thoát."
Tiêu Viễn xua xua tay, trầm giọng nói: "Vậy thì cho cậu ta trốn đi, có thể sống sót trở về cũng xem như lập công, nếu chết thì chúng ta cũng không cần lo lắng nữa, mặc kệ thế nào đi nữa, chúng ta đều không có tổn thất gì."
Chu Lập Ngôn nhắc nhở hắn: "Bộ trưởng, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta sẽ tổn thất mất một điệp viên ngầm xuất sắc nhất mà trung tâm bồi dưỡng nhân tài đào tạo ra."
Tiêu Viễn giương mắt nhìn về phía ông, nói: "Tôi không thích những thứ mà tôi không nắm rõ, gần đây Tô Việt hành động thật thật giả giả mất khống chế, anh tốt nhất nên chuẩn bị phương án thanh lý môn hộ, trong chuyện này, tôi cho rằng Tần Vũ không sai, bài kiểm tra của hắn rất có giá trị."
Chu Lập Ngôn nghĩ đến K đúng là do Tiêu Viễn mang đến, tiến cử cho trung tâm bồi dưỡng nhân tài huấn luyện, trong lòng không khỏi suy đoán về mối quan hệ giữa hai người.
Ông cân nhắc một lát, mới nói: "Tôi hiểu, giờ xử phạt kế tiếp của Tần Vũ sẽ bị hủy bỏ, tôi sẽ chú ý nhiều hơn đến Tô Việt phía bên kia, lần này thân phận bại lộ, cơ quan cũng không kịp cứu viện, đành xem số phận của cậu ta thôi."
Tiêu Viễn hài lòng đi qua, vỗ vỗ lên vai ông: "Lập Ngôn, đem K bồi dưỡng cho tốt, hắn so với Tô Việt ngoan ngoãn hơn nhiều."
Chu Lập Ngôn gật đầu, xoay người đi ra ngoài, ông bước từng bước đều đặn nhất quán, đáy mắt mang theo vẻ cao ngạo khinh thường.
Loài hoang dã làm sao có thể so được với loài được dạy dỗ trong nhà?
Đối với một thú cưng không nghe lời, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, dạy dỗ thật tốt là được, có đáng bị giết chết không, Bộ trưởng Tiêu vừa nhìn đã biết không thích hợp nuôi dưỡng thú cưng.
Vài ngày sau
Tô Việt lại một đêm không ngủ.
Điều này đối với trạng thái tinh thần của cậu không ảnh hưởng quá lớn, khi ở trung tâm bồi dưỡng nhân tài, suốt mấy đêm liên tục không nhắm mắt cũng là chuyện bình thường.
Việc ngủ rất ít đã sớm trở thành thói quen của cậu, nó giúp ích rất nhiều cho một vài nhiệm vụ đặc thù.
Như sáng nay, Triệu Thanh bị miệng vết thương làm đau tỉnh lại, anh không chạm vào bụng, sắc mặt không đổi mà từ trên giường đứng thẳng dậy, làm từng bước rửa mặt, mặc quần áo, xem văn kiện, muốn dùng công việc bận rộn để di dời sự chú ý.
Khi anh đang định uống một ly nước đá vào sáng sớm để giảm bớt cảm giác đau, thì cổ tay đang cầm ly nước của anh đã bị Anh Vũ nắm lấy.
Triệu Thanh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn đối phương, nghe thấy Tô Việt mở miệng nói: "Ăn sáng trước đã, bữa ăn đặc biệt cho người bệnh, nhiều dinh dưỡng dễ hấp thu."
Nói xong, cậu liền đặt bữa sáng thơm ngon cậu vừa mang về đặt lên bàn làm việc của Triệu Thanh.
Triệu Thanh buông ly nước đá trong tay, rất biết nghe lời mà ngồi xuống ghế, bắt đầu thưởng thức đồ ăn từ cấp dưới.
Một bên ăn, một bên nhìn Anh Vũ, trong mắt đều là vui vẻ, nhìn đến mức đối phương có hơi mất kiên nhẫn.
Tô Việt giương mắt nhỏ giọng hỏi: "Đoàn trưởng, có việc gì cần phân phó?"
Triệu Thanh uống một phần dịch dinh dưỡng, nói: "Không có, chỉ là cảm thấy mỗi ngày dưỡng thương như vậy, cái gì cũng đều không thể làm."
Tô Việt: "?"
Còn có thể làm cái gì sao?
Triệu Thanh giải quyết xong bữa sáng, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, sau đó liên tục xử lý công vụ cả buổi sáng, anh ngẩng đầu lên uống ngụm nước thì nhìn thấy Anh Vũ đang nghiêm túc ngồi đó hỗ trợ anh làm việc, không khỏi có chút phân tâm.
Vết thương trên bụng càng ngày càng đau, viên đạn được dùng cho súng của anh là loại đặc thù, nên cơn đau càng tệ hơn, nếu chỉ điên cuồng làm việc thôi là chưa đủ, cần phải tìm một việc khác để dời đi lực chú ý.
Triệu Thanh co ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, thấy Anh Vũ ngẩng đầu nhìn qua, cố ý hỏi: "Hình như em không có thói quen ngủ trưa."
Tô Việt nhẹ nhàng gật đầu, cậu vốn dĩ không cần ngủ quá nhiều.
Triệu Thanh đem văn kiện khép lại, nói: "Đáng tiếc là tôi có, lát nữa sau khi ăn cơm trưa xong, bồi tôi ngủ một chút."
Tô Việt tự hỏi thói quen này xuất hiện từ khi nào, mấy ngày trước sao lại không có?
Thôi thì trời đất bao la, người bệnh lớn nhất, bồi ngủ một chút mà thôi, không sao cả.
Sau khi kéo rèm lại che bớt ánh sáng, Tô Việt chuẩn bị nhắm hai mắt lại suy tư về một vài tình huống xảy ra, không ngờ trong đầu chỉ vừa nổi lên suy nghĩ, Triệu Thanh đã đưa tay ra bắt đầu dò xét.
Ban ngày ban mặt, muốn làm gì?
Tô Việt nhích ra một chút, bất đắc dĩ nhìn về phía Triệu Thanh, nói: "Không phải anh nói muốn ngủ trưa sao."
"Em trốn cái gì?" Triệu Thanh cười nhạt một tiếng, nói: "Trước đây còn dám sờ eo, bây giờ lại không dám xoa ngực sao?"
Tô Việt không có sở thích ức hiếp người bị thương, nhưng sau khi nghe thế cậu hơi trầm mặc một lúc, cũng không từ chối tiếp xúc với Triệu Thanh.
Tô Việt chủ động hôn lên cổ Triệu Thanh, một đường đi xuống lưu lại đầy dấu vết nông sâu, cậu trầm giọng hỏi: "Đoàn trưởng, có phải quá đau rồi không?"
Đồng tử Triệu Thanh hơi co lại, nhưng lại cười nói: "Sao có thể, cũng chỉ là vết thương do súng bắn mà thôi, chẳng qua thấy quá nhàm chán, nên muốn tìm chút vui thú."
Anh nắm lấy tóc Tô Việt, nâng đầu đối phương lên, nói: "Không muốn làm thì đừng làm, đừng làm giống như tôi đang cưỡng bức một cậu bé nhà lành vậy."
Tô Việt khẽ thở dài, cậu không biết nên làm thế nào để giảm bớt sự nhảy cảm đau đớn bẩm sinh này, nhưng nếu cảm giác thoải mái có thể bù đắp cho mùi vị đau khổ, thì hầu hạ đoàn trưởng một chút cũng không có vấn đề gì.
Cậu thản nhiên nói: "Không có không nghĩ như thế, chỉ là thân thể của anh còn yếu, chỉ sợ không thể ăn quá nhiều."
Triệu Thanh cảm thấy Anh Vũ ghét bỏ do anh làm không được, năng lực chỉ có hạn.
Triệu Thanh cười khẩy nói: "Em cảm thấy điểm nào của tôi ăn không được? Khinh thường ai đấy."
Tô Việt nghĩ nghĩ, thể chất cấp A khá đặc biệt, thư giãn thích hợp thả lỏng cũng sẽ giúp hỗ trợ phục hồi, tốt hơn cậu nên nghiêm túc mà phục vụ cho thỏa đáng.
Vài giờ sau.
Tô Việt sờ tấm gra trải giường ướt một mảng, nhắc nhở: "Đoàn trưởng, chảy ra rồi."
Triệu Thanh có hơi thở dốc: "Câm miệng."
Tô Việt lại cẩn thận hỏi: "Có phải không kẹp lại được không?"
Ngón tay thon dài của Triệu Thanh bắt lấy gra trải giường: "Em ngậm miệng lại cho tôi!".
||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||
Tô Việt ôm người vào trong ngực, chậm rãi hôn nam nhân đang có hơi thở không ổn định, trầm giọng nói: "Đoàn trưởng, còn đau không?"
Cậu như đang hỏi đến vết thương trên bụng bị trúng đạn của Triệu Thanh, lại như đang hỏi Triệu Thanh lúc bị treo trong nhà tù, đáy mắt sâu thẫm tràn ngập một loại cảm xúc không rõ tên.
Triệu Thanh có chút mệt mõi lười biếng trở mình, thờ ơ với vết thương trên bụng, kiên nhẫn đã sớm trở thành bộ môn bắt buộc của Triệu Thanh.
Anh có chút không hiểu dò hỏi: "Tôi bảo đau khi nào?"
Không nên a, ngoại trừ Tiêu Đàm, không ai có thể biết thể chất đặc biệt của anh, dù sao đây cũng không phải ưu điểm gì, ngược lại là nhược điểm rất dễ bị kẻ địch nắm bắt.
Triệu Thanh thấy Anh Vũ không phản ứng, dường như vẫn chưa tin, vì thế dùng ngữ khí chắc chắn nói: "Miệng vết thương rất nhanh lành, không còn đau nhiều nữa."
Tô Việt khẽ cười, hôn lên khóe mắt anh, như thể hôn lên ánh mắt cách một lớp kính mà Triệu Thanh đã từ chối nhìn năm xưa.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Là tôi cảm thấy đau."
"Tôi cảm thấy đoàn trưởng rất đau."
"Muốn được giúp đỡ."
Chỉ là một tấm kính mà thôi, cậu muốn đập nát nó dễ như trở bàn tay.
Giải cứu một người ra khỏi Bộ vũ trang được canh phòng nghiêm ngặt, cũng không phải không có cơ hội.
Kiếp trước, Tô Việt không hề có chút dao động nào, ít nhất trên mặt không để lộ ra nửa điểm do dự.
Kiếp này, nếu còn phải gặp lại tình huống như vậy, lựa chọn tương tự lần nữa xuất hiện, có lẽ cậu sẽ......
Triệu Thanh nghe xong không khỏi giật mình, sau đó cắn chặt răng, giọng khàn khàn nói: "Đừng giúp nữa, em muốn giúp chết tôi sao?"
Tô Việt: "......"