Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm

Chương 21



Bên trong căn cứ Ám Nha, Triệu Thanh nhận được tin binh đoàn Sơn Báo đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nghe nói người động thủ Là Bộ vũ trang của Đế Quốc, cũng không biết Sơn Báo làm thế nào lại trêu chọc đến con quái vật khổng lồ này, kết quả đến một cây con cũng không thể lưu lại.

Sau gần một tháng, Sơn Báo đã hoàn toàn bị xoá sổ.

Triệu Thanh sờ sờ cằm, đem chuyện này ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị di dời cứ điểm hiện tại của binh đoàn.

Anh có một loại dự cảm khó giải thích, nơi này tuy rằng địa hình phức tạp, dễ thủ khó công, cũng chuẩn bị rất nhiều đường lui, nhưng nhiều lần cùng Sơn Báo chiến đấu trên đường phố trước đây, khó tránh khỏi sẽ lưu lại chút dấu vết.

Lấy thực lực cùng thủ đoạn của Bộ vũ trang Đế quốc, rất có khả năng sẽ lần theo dấu vết đến tận đây, lỡ như tung tích bị bại lộ, Ám Nha cũng khó tránh khỏi phải chịu kết cục như Sơn Báo.

Thái độ của Đế quốc đối với lính đánh thuê đều thất thường, có đôi khi bốn phía mời chào, có đôi khi là nhổ cỏ tận gốc, nói đơn giản thì chính là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, hơn nữa phải là thời điểm thuận lợi mới được miễn cưỡng tiếp nhận, nếu thời điểm không thích hợp thì bất cứ lúc nào cũng sẽ bị trực tiếp bắn chết.

Triệu Thanh không muốn làm con chó cho Đế Quốc, anh gọi vài người tâm phúc đế, sắp xếp thỏa đáng lộ trình di dời.

Tô Việt đứng canh cửa bên ngoài, tư chất cậu còn thấp, vừa mới lên làm tiểu đội trưởng, vẫn chưa đủ tư cách tham dự hội nghị quan trọng.

Nhìn dãy hành lang nhàm chán không một bóng người, Tô Việt cố ý nghe lén một chút nội dung cuộc họp, đáng tiếc cửa phòng họp cách âm quá tốt, cho dù là áp lên cánh cửa, cũng không thể nào nghe được âm thanh bên trong truyền ra dù chỉ một chút.

Tô Việt lấy chiếc thẻ bạch kim từ trong túi ra, lật xem một lúc. Đây là Triệu Thanh lặng lẽ đưa cho cậu, là sợ cậu thiếu thứ này thứ kia lại không dám mua, cho nên tự đem tiền làm nhiệm vụ của mình gửi vào đây.

Tô Việt trên mặt mang theo vài phần thụ sủng nhược kinh, trong lòng lại sáng tỏ như gương.

Đừng nhìn đoàn trưởng cho tiền là thật sự hào phóng, còn không phải xem hắn với kẻ trộm giống nhau sao, lỡ một ngày xảy ra chuyện, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho ngân hàng để đóng băng thẻ, cũng không bị bao nhiêu tổn thất.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Triệu Thanh xoa xoa khóe mắt mệt mõi, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, anh gọi Anh Vũ vào phòng, chuẩn bị tốt cho một buổi tối thư giãn.

Tô Việt không cảm thấy có vấn đề khi ban ngày đứng gác, ban đêm "đứng" khác, cậu dùng loại sữa tắm không màu không mùi đem mỗi một tấc da thịt đều rửa sạch sẽ, bảo đảm có thể hầu hạ kim chủ thật tốt.

Trong phòng ngủ, Triệu Thanh lười biếng dựa vào đầu giường, cả người còn ẩm hơi nước, mái tóc ướt đẫm xoã bên tai, che đi phần nào khí chất sắc bén tăm tối, cả người cũng trở nên mềm mại hơn một ít.

Tô Việt biết, đoàn trưởng nhìn qua rất không dễ chọc, nhưng trên thực tế ở một nơi nào đó lại vừa ướt vừa mềm, chơi lâu rồi còn có thể phun ra bọt nước.

Đáng tiếc, đời trước cậu không dám quá phận, đời này nếu đã giống như bị bao dưỡng, có phải đã đến lúc thể hiện sự chuyên nghiệp vì đạo đức nghề nghiệp hay không?

Tô Việt nới lỏng nút thắt áo ngủ, thanh âm trầm thấp mà quyến rũ hỏi: "Đoàn trưởng, đêm nay muốn mấy lần?"

Triệu Thanh đuôi lông mày hơi nhướng, cười đùa nói: "Tôi có thể chọn không, tính số lần thì phiền quá, một lần bảy tiếng thế nào?"

Tô Việt: "......"

Con của hắn không phải làm bằng sắt, làm sao cứng lâu như vậy được.

Triệu Thanh kéo dây thắt lưng áo choàng tắm của Tô Việt, từng chút từng chút kéo người lên giường, nói: "Chủ động dò hỏi như vậy, không giống tác phong của em lần lựa dây dưa, kháng cự từ chối, có phải có chuyện yêu cầu tôi?"

Tô Việt lắc lắc đầu, thản nhiên nói: "Lấy tiền làm việc, là lẽ dĩ nhiên."

Triệu Thanh nhíu mày, nói: "Lấy tiền gì, em là đang nói đến tấm thẻ tôi cho em? Em cũng biết tôi không hề có ý đó, chỉ là thấy em thiếu tiền nên mới đưa cho em."

Tô Việt thuận thế ném áo tắm dài qua một bên, nói: "Đoàn trưởng, nếu không phải tôi ngủ cùng anh, anh sẽ đem tấm thẻ ấy cho tôi sao?"

Triệu Thanh đương nhiên sẽ không, binh đoàn của anh không thể nuôi dưỡng một người tuổi trẻ cường tráng còn muốn ăn của người già.

Tô Việt thấy đoàn trưởng trầm mặc không nói, không khỏi cười nói: "Cho nên nói cho cùng, tôi chỉ là ra lực, anh ra tiền, giao dịch không cần tình, cũng có thể thành giao."

Triệu Thanh còn muốn nói lại, nhưng đã bị Anh Vũ dùng miệng chặn lại.

Anh không giỏi hôn môi, mặc dù bình thường là anh chủ động ra trận, nhưng sau đó sẽ bị đánh bại sang một bên, hiện tại cũng là bị Anh Vũ gặm cắn đến thở không thông, suýt chút nữa quần chưa kịp cởi đã buông vũ khí đầu hàng.

Qua nửa ngày, Triệu Thanh mới đẩy nhẹ Anh Vũ, thở dốc nói: "Em đừng nghĩ nhiều, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi không xem em là loại người như vậy."

Tô Việt sờ lên làn da trắng lạnh của đoàn trưởng, nói: "Không xem tôi là loại người kia, vậy giờ tôi có thể đi rồi?"

Triệu Thanh bị cậu sờ đến cả thể xác và tinh thần đều nổi lửa, trên mặt có chút nóng lên, nghe vậy không khỏi trừng mắt liếc cậu một cái, nói: "Em dám."

Tô Việt mỉm cười, miệng đàn ông là quỷ gạt người, thời buổi này ai mà không lời ngon tiếng ngọt trên giường, hứa hẹn chung thân cả đời chứ.

Cậu dùng tay bóp cơ bụng trên chiếc eo thon của đoàn trưởng, nỉ non bên tai nam nhân nói: "Đoàn trưởng, tôi nói đùa với anh thôi, thả lỏng chút, đừng kẹp đau tôi."

Triệu Thanh làm sao có thể chịu được hành vi này của con vẹt, anh kiềm chế phản ứng của cơ thể, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Anh Vũ, tôi nói lần cuối, tấm thẻ kia là bởi vì tôi muốn cho em, nên mới đưa em, không yêu cầu bất cứ cái gì, cũng không có ý gì khác, em đừng để chuyện này trong lòng, nếu em thật sự không thích quẹt thẻ, thì cứ đem nó vứt vào thùng rác đi."

Tô Việt rũ mắt đẩy vọt vào, trong tiếng nhịn đau của anh, mà nhàn nhạt nói: "Đoàn trưởng, anh yên tâm, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận."

Triệu Thanh vất vả thuyết phục cái tên lỗ mãng này, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại không nhìn thấy sự bình tĩnh sâu trong đáy mắt Anh Vũ.

Đoàn trưởng lính đánh thuê Ám Nha, ở đời trước chính là chiến lợi phẩm tiêu biểu cho sự thành công của nhiệm vụ nằm vùng, Tô Việt đối với chiến lợi phẩm dù lớn hay bé, từ trước đến nay đều đối xử bình đẳng, không hề thiên vị.

Vô luận là một thành quả, một loại vũ khí, một gốc cây thực vật, hay là một người tù binh, với cậu đều được là vật để nộp lên tổng bộ cấp trên, là đạo cụ để đổi lấy điểm và công trạng.

Tô Việt tận tâm hoàn thành công tác đêm nay, ôm ấp đoàn trưởng ấm áp trong tay rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ trong đêm đông lạnh, lúc rạng sáng, cậu nghe thấy âm thanh người bên cạnh đứng dậy mặc quần áo, còn nghe thấy đoàn trưởng ngồi bên mép giường, thuật lại nội dung hội nghị tối qua.

"Anh Vũ, chúng ta chuẩn bị di dời căn cứ." Triệu Thanh cầm một ly nước đá rót vào trong miệng, cho tinh thần thoải mái sảng khoái, anh nhìn đôi mắt vẫn còn mê man vì buồn ngủ của Anh Vũ, định thần nói: "Cứ điểm mới nằm cạnh một mỏ dầu hoang cách đây hơn 500km, Diều Hâu cùng Khổng Tước đi qua trong đêm, em và Tiêu Đàm phụ trách hỗ trợ hậu cần."

Tô Việt dùng xương ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa giữa chân mày, như là để giảm bớt sự mơ hồ khi vừa tỉnh lại, cậu thấp giọng nói: "Đoàn trưởng, vì sao đột nhiên nói với tôi cái này?"

Triệu Thanh hơi giật mình, cười nói: "Đây là công việc quan trọng trong binh đoàn, vốn dĩ muốn nói với em, đáng tiếc hiện tại chúng ta không tập hợp đủ người, nhân lực thiếu trầm trọng, bằng không tối hôm qua cũng không cần em tự mình làm hộ vệ đứng canh bên ngoài cửa."

Triệu Thanh vỗ vỗ đầu Anh Vũ, trấn an: "Chờ Kim Điêu, Họa Mi bọn họ đến đây thì tốt rồi, cảm thấy tối qua bản thân phải chịu ủy khuất sao?"

Tô Việt trong lòng cứng đờ, vẻ mặt vẫn như cũ: "Không có, tôi canh gác quen rồi."

Triệu Thanh không tin, nói: "Có thật không? Bộ xương già của tôi đêm qua đã sắp gãy tới nơi rồi, rõ ràng đêm đầu tiên còn......"

Anh đột nhiên ngậm miệng lại, đêm đầu tiên Anh Vũ xác thực rất ôn nhu, ôn nhu đến mức làm anh tưởng bản thân ở phương diện này có thiên phú dị bẩm, tùy tiện phun ra nuốt vào dễ như trở bàn tay.

Kết quả sau vài lần bị Anh Vũ làm thật nghiêm túc, anh mới nhận ra sự thật là anh căn bản không thể kháng cự lại sự trêu chọc của người đàn ông này. Cho nên lúc đầu, Anh Vũ là bởi vì lo lắng cho cảm xúc của anh, nên vẫn luôn nhẫn nhịn sao?

Tô Việt vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Đêm đầu tiên làm sao?"

Đồng thời trong lòng cậu nhịn không được mà rơi lộp bộp vài tiếng, chẳng lẽ đoàn trưởng đã phát hiện ra manh mối, phát hiện ra vì cậu vừa mới trọng sinh nên có phản ứng không thích hợp?

Triệu Thanh không muốn hạn chế Anh Vũ quá nhiều, vì thế nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không có gì, chỉ là hơi ngạc nhiên một chút về kích cỡ của cậu, đi rửa mặt trước đi, lát nữa sẽ tụ họp cùng Tiêu Đàm."

Tô Việt nửa tin nửa ngờ nhìn đoàn trưởng, yên lặng nhận lấy khích lệ của đối phương.

Vốn dĩ việc di dời cứ điểm này, ở kiếp trước khi chân Triệu Thanh bị thương, lại bị Bộ vũ trang của Đế Quốc phục kích, anh đã có ý định di dời căn cứ.

Địa điểm được tuyển chọn kỹ, hình như cũng là một mỏ dầu bỏ hoang cánh đây khoảng hơn 500 km, nếu cậu nhớ không lầm, lần thứ hai Ám Nha bị đại thương, chính là vì đã xảy ra một vụ nổ lớn ở mỏ dầu kia.

Khi Tô Việt đến phòng y tế, Tiêu Đàm đã ở đó chờ rất lâu.



Chỉ là trong khoảng thời gian này, sắc mặt của hắn mỗi lần nhìn thấy Tô Việt đều không tốt lắm, làm cho Tô Việt không thể không nhiều lần nhắc nhở đối phương, lúc trước là ai đã mạo hiểm mạng sống, không so đo hiềm khích trước đây mà cứu đồng sự ra khỏi biển khổ.

Không biết ơn thì thôi, còn bày ra vẻ mặt này, đúng là con sói mắt trắng*.

*"Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.

Tiêu Đàm nhìn thấy vẻ mặt như không có việc gì của Tô Việt, nhịn không được nói: "Cậu không thể chăm sóc đoàn trưởng một chút được sao?"

Tô Việt: "?"

Tiêu Đàm giận sôi máu, nói: "Đoàn trưởng mỗi lần cùng cậu thức tận khuya làm việc, ngày hôm sau sắc mặt sẽ thêm vài phần tái nhợt, tuy rằng người khác không nhìn ra, nhưng không thể gạt được một chiến y chuyên nghiệp như tôi, nếu cậu không khuyên nhủ được nhiều hơn, thì cũng đừng mỗi ngày thức khuya như vậy."

Tô Việt: "......"

Cậu thật ra cũng rất muốn khuyên, nhưng đoàn trưởng luôn kẹp cậu không buông, có thể có biện pháp nào nữa đâu.

Tiêu Đàm nhếch khóe môi, không muốn tiếp tục nhiều lời với kẻ cuồng công việc, hắn nói: "Nhiệm vụ của hậu cần chính là áp giải trang bị và hàng hóa, tôi phụ trách dẫn người đi kiểm kê và mang lên xe, cậu phụ trách dẫn đầu đội hộ tống."

Tô Việt gật gật đầu, đi ra ngoài gọi người.

Tiểu đội số một của cậu đều là đội quân mũi nhọn, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng nếu chỉ là hộ tống đồ vật, thì nhất định không thể đùa.

Nếu trên đường gặp một lượng lớn quân địch, có thể khai chiến không?

Xác suất này rất nhỏ, cực kỳ nhỏ, ai dám không cho Ám Nha mặt mũi chứ.

Tô Việt dựa vào một góc không có máy giám sát, lấy máy truyền tin ra, gửi lên bên trên vài tin nhắn.

Trước đây tin tức cậu gửi đến sẽ qua tay nhiều người, sau mới truyền đến cho phó bộ trưởng Hồ Khôi, nhưng lần này lại không giống như thế, Tô Việt gửi tin đi chỉ mới vài giây, đối phương đã phản hồi lại.

Chuyện này có chút không đúng, trao đổi tình báo sao có thể nhanh như vậy?

Tô Việt mang theo nghi hoặc mở tin nhắn, đồng tử lập tức co lại.

Chu Lập Ngôn: "Hồ Khôi trả cậu lại cho tôi, sau này tin tức công tác sẽ do tôi phụ trách, hơn nữa còn là hai bên trực tiếp liên hệ, sẽ không qua bất kỳ trung gian nào."

Tô Việt: "Đã biết."

Chu Lập Ngôn: "Cậu vừa nói việc Ám Nha di dời cứ điểm là thật sao?"

Tô Việt: "......Thầy đoán xem?"

Chu Lập Ngôn: "Nghịch ngợm."

Chu Lập Ngôn: "Được, tôi biết rồi, nếu Ám Nha muốn đổi một chỗ cư trú, tôi cũng không ngại thành toàn cho bọn họ, nhà tù của Bộ vũ trang cũng rất tốt, bao ăn bao ở bao giáo dục."

Tô Việt: "Ông muốn làm gì?"

Chu Lập Ngôn: "Không nói với cậu."

Tô Việt: "......"

Chu Lập Ngôn: "Cậu trở về đi, bên kia quá nguy hiểm, Triệu Thanh như tên cướp hung hãn không phải dễ chọc, lỡ như thân phận của cậu bị chọc thủng, chỉ sợ tôi cũng không kịp đến cứu cậu."

Tô Việt: "Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, không nên bỏ dở nửa chừng, lúc trước không phải là các người phái tôi đến đây sao."

Chu Lập Ngôn: "Tôi hối hận, ai biết con quạ đen vừa dâm đãng lại vừa đê tiện như vậy, ngay cả một nội gián vừa gia nhập không được mấy năm cũng không tha, anh ta không sợ lúc lên giường bị cậu một dao cắt đứt yết hầu sao."

Chu Lập Ngôn: "Sao không nói gì, tôi vừa tuyển được một học viên mới, cũng không tệ, hôm khác sẽ giới thiệu cho cậu quen biết."

Chu Lập Ngôn: "Nếu cậu trở về quá muộn,, cẩn thận địa vị của cậu bị người mới chiếm mất."

Tô Việt không muốn cùng người này tiếp tục nói chuyện phiếm, cậu tắt máy truyền tin đi, lịch sử trò chuyện bên trong cũng tự động được quét sạch.

Không nghĩ tới đời này Chu Lập Ngôn trực tiếp nhúng tay vào chuyện này, so với Hồ Khôi ông khó đối phó hơn nhiều, không nghĩ rằng một trận đòn đánh xuống ngược lại khiến đối phương càng hứng thú.

Cậu bất đắc dĩ tìm đại một lý do, yêu cầu đoàn trưởng cho thêm người hộ tống.

Triệu Thanh không rõ nguyên do, nghĩ rằng Tô Việt quá mức cẩn thận, sau đó vẫn đồng ý gọi Kim Điêu gấp gáp quay trở về, mấy ngày này hộ tống cùng cậu.

Một tuần sau, Ám Nha bắt đầu chậm rãi di dời vật dụng khỏi cứ điểm.

Để cẩn thận, bọn họ chia ra từng nhóm vận chuyển thiết bị và hàng hóa qua mỏ dầu bên kia, Tô Việt đi theo mấy chuyến xe, ngoại trừ ngắm cảnh ven đường, thì chính là nhìn Kim Điêu ở đó chơi "Ngôi sao Anipop".*

Một trò chơi thịnh hành từ trái đất xa xưa đến thời đại tinh tú, chẳng qua các đối tượng bị loại bỏ đã thay đổi từ trái cây hoa cỏ, động vật thực vật, thành biển sao rộng lớn, vũ trụ mênh mông.

Tô Việt nhìn đống hình ảnh không khác tinh cầu là mấy, liền cảm thấy người phát minh trò chơi này nhất định là một chuyên gia phân tích.

Kim Điêu là một người đàn ông có thân hình cao gầy, trên tay hắn đeo một đôi găng tay lộ ngón được khảm kim loại đặc thù, đầu ngón tay trắng nõn chọc chọc lên màn hình, một bên lên cấp một bên cùng Anh Vũ chia sẻ cách vượt cấp tâm đắc.

"Cậu xem, tôi chỉ còn 10 cấp nữa là có thể lên đỉnh rồi!"

Tô Việt phối hợp nói: "Lợi hại."

Kim Điêu rất tự hào: "Hoạ Mi còn kém 8 cấp, tôi sắp đuổi kịp cô ấy rồi."

Tô Việt gật đầu: "Cố lên."

Kim Điêu nói: "Cậu muốn cùng chơi không, tôi có thể mang cậu, có thể dùng hình thức mang người."

Tô Việt không mấy hứng thú với việc chơi game, cậu từ nhỏ đến lớn, hầu như không có thời gian để tiêu khiển: "Không cần, cảm ơn."

Kim Điêu nhíu mày: "Uầy, khó trách Hoạ Mi luôn nói cậu lễ phép, câu cảm ơn này làm tôi nghe mà tê hết cả da đầu."

Tô Việt nói: "Không, không có hứng thú?"

Kim Điêu cảm thấy cần thêm một chút: "Cậu phải tàn nhẫn thêm một chút, lấy khí thế dẫm đạp báo đốm Hàn Thông ra đây."

Tô Việt: "......"

Tô Việt: "Không, cút."

Kim Điêu giữa mày giãn ra: "Lúc này mới giống lời nói."

Hắn chỉ Anh Vũ nói: "Là một lính đánh thuê không thể quá nhã nhặn, đều là dùng súng bắn người, dùng dao chém người, cậu nói cảm ơn với người khác, bọn họ chưa chắc sẽ cảm kích, còn sẽ vì vậy cảm thấy cậu yếu đuối mà khi dễ cậu."

Anh Vũ cảm thấy chẳng sao cả: "Người khác muốn nghĩ gì không liên quan đến tôi, thoải mái là được."



Kim Điêu nhấn liên tục cạch cạch cạch, cuối cùng cũng vượt qua cấp mười, nhưng vẫn nằm ở dưới chín cấp.

Hắn tiếc nuối chuẩn bị bắt đầu lại một lần nữa, không ngờ giây tiếp theo, Anh Vũ đang bên cạnh chợt đứng lên.

"Có địch tập kích." Tô Việt nhàn nhạt nói.

Kim Điêu lập tức ném trò chơi xuống, nắm chặt tay, cảnh giác hỏi: "Cậu đúng là nhạy bén, tôi còn không phát hiện ra được...... Quân địch là từ hướng nào đến?"

Tô Việt hai tròng mắt trầm ổn, nói: "Bốn phương tám hướng."

Kim Điêu: "?!"

Tô Việt vừa dứt lời, đoàn xe liền bị tập kích mãnh liệt, ngay cả súng bắn tỉa cũng đã được bắn ra, kẻ địch rõ ràng đã ở đây mai phục rất lâu, chờ đợi số lượng lớn phương tiện của bọn họ đi ngang qua.

Hiện tại tụ tập thành nhóm là không thể, một khi không cẩn thận sẽ bị quân địch lợi dụng tiêu diệt.

Tô Việt quyết đoán hạ lệnh: "Tản ra, nghênh chiến!"

Nhóm lính đánh thuê tản ra chia thành các đội hai ba người, tự mình chiến đấu, sau đó tản ra trốn về bốn phía, cùng với quân mai phục chơi trò truy kích nơi hoang dã.

Con đường này là binh đoàn Ám Nha cố ý chọn, vốn không hề dễ dàng bị đánh trực tiếp hay mai phục, cho nên mặc dù có tận ba khẩu súng bắn tỉa được bắn ra, cũng rất khó để hình thành một vòng vây kín, điều này đã giúp cho nhóm lính đánh thuể có thêm cơ hội thở dốc.

Tô Việt cùng Kim Điêu liếc nhìn nhau một cái, không cần nói vẫn hiểu, mỗi người tự đi tìm vị trí súng bắn tỉa để xử lý.

Vũ khí của Kim Điêu chính là một đôi găng tay kim loại, khi hắn ra đòn trực diện, có thể hạ sát một người đàn ông trưởng thành ngay tại chổ, một mình đối đầu với một khẩu súng bắn tỉa chắc cũng không phải vấn đề gì lớn.

Kim Điêu đi về hướng đài ngắm của khẩu súng bắn tỉa bên phải, Tô Việt nhắm ngay đường giữa, nơi mà hỏa lực mạnh nhất.

Cậu tiến lên như bay, nhảy qua họng súng, sau khi giải quyết hết quân địch xung quanh, cậu liền ném một quả bom siêu nhỏ về phía trụ súng.

Không còn đồng đội hỗ trợ, khẩu súng bắn tỉa đáng thương bị hất văng từ dưới lên, người điều khiển cũng hôn mê, không biết sống chết.

Sau khi Tô Việt xử lý xong nơi có hỏa lực mạnh nhất, thì tiến đến mục tiêu phía bên tay trái, lúc này anh em Ám Nha đang cùng đối phương chiến đấu, làn đạn trút xuống như nước, ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ tiếng súng lạnh lẽo.

Sau khi Tô Việt đi qua, cục diện của chiến cuộc cũng đã được định sẵn, súng bắn tỉa tuy mạnh, nhưng hành động lại không đủ linh hoạt để chống lại binh đoàn lính đánh thuê quỷ kế đa đoan này.

Sau khi liên tục xử lý hai khẩu súng bắn tỉa, Tô Việt nhẹ nhàng thở ra, đang lúc thấy may mắn vì cửa ải lần này không quá khó khăn, đột nhiên thấy Kim Điêu bị đánh bay ra, nặng nề ngã xuống mặt đất, hộc ra mấy ngụm máu.

Giây tiếp theo, khẩu súng bắn tỉa bên phải chợt chuyển hướng, nhắm ngay về phía Kim Điêu.

Kim Điêu ra sức lăn sang một bên, muốn né tránh hướng đạn bắn, nhưng hắn bị thương quá nặng, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào có thể thuận lợi rời đi.

"Chẳng lẽ phải chết ở chỗ này sao?" Kim Điêu nghiến răng nghiến lợi, rất vất vả di chuyển được một chút, lại bị đá trở về.

Một giọng điệu cà lơ phất phơ vang lên, lại như là lời triệu hoán từ Tử Thần: "Lăn cái gì mà lăn, ngoan ngoãn năm xuống và trở thành bia ngắm không được sao?"

Kim Điêu trợn mắt tức giận nhìn kẻ mới đến, nhưng không dám coi thường, hắn trăm triệu lần không nghĩ đến, đôi thiết quyền (tay nắm đấm sắt) mà hắn lấy làm tự hào, vậy mà lại bị thanh niên trước mắt bẻ gãy làm đôi.

Không thể nghi ngờ, chiến lực của đối phương tuyệt đối là cấp A!

Vì sao trên đường lại gặp kẻ địch đáng sợ như vậy, là chủ lực của băng lính đánh thuê khác sao?

Nhưng gần đây cũng không nghe nói Ám Nha có xích mích với ai, cũng không có nhiều thế lực có thể lấy ra súng bắn tỉa.

Kim Điêu đem ngụm máu đen trong miệng phun ra sạch sẽ, trước khi chết cũng không quên chỉ điểm cho đồng đội vài lời, hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là ai, ai phái ngươi tới?"

Thanh niên cười cười, khuyên môi lấp lánh dưới ánh mặt trời, hắn mặc một thân đồ thể thao, đội mũ trùm đầu, nhìn qua như người anh hùng qua đường trừ bạo an dân,nhưng không muốn lộ diện.

Kim Điêu không biết người này, hắn xác định mình chưa bao giờ gặp qua, đối với lai lịch của thanh niên này không có chút manh mối nào.

Nhưng Tô Việt lại nhận ra, không chỉ nhận ra, cậu còn gọi hẳn biệt hiệu của đối phương: "Top 3 sát thủ, K?"

Người thanh niên hơi sửng sốt, dường như không ngờ đến ở nơi này lại có người nhận ra hắn, khi giết người hắn sẽ không chừa đường sống lại cho bất kỳ ai, khi tiếp nhận nhiệm vụ hắn rất chú trọng vấn đề an toàn, và cũng không bao giờ lộ diện.

Vậy người hiện tại nhận ra hắn là ai?

Tần Vũ xoay người sang người vừa lên tiếng, không ngờ người này đẹp trai ngoài dự đoán, so sánh trước sau với bức ảnh đã nhận được trước đó, trông thực sự đẹp hơn nhiều so với trong ảnh.

Hắn đột nhiên hiểu ra, đây là học sinh mà trước đây lão sư đã dạy, nghe nói đây là gián điệp mạnh nhất mà trung tâm bồi dưỡng nhân tài đã bồi dưỡng ra, tên Tô Việt, biệt hiệu lính đánh thuê hình như gọi là Anh Vũ.

Bây giờ nhận ra được mình, thì chắc là lão sư đã cung cấp tư liệu cho cậu...... Nhưng sao lại gọi thẳng mật danh của hắn ra ngay tại đây chứ?

Đây đúng là một cách bán đứng đồng đội hay, khó trách lão sư không yên tâm về Tô Việt, nhìn qua có vẻ như đã bị lính đánh thuê đồng hóa, đúng như lão sư nói, nên mang về dạy dỗ tốt hơn.

Tần Vũ nhìn Tô Việt cười cười, lại giơ tay chỉ xuống.

Lúc này, họng súng chợt phát ra tia lửa.

"Chết tiệt." Kim Điêu biết hắn không xong rồi, bị trúng đạn ở một khoảng cách gần như vậy, dù là cấp bậc gì cũng đều không sống nổi.

Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp thổ lộ với Họa Mi, món quà được chuẩn bị từ trước cũng không thể gửi đi.

Không, phải là may mắn vì hắn không thổ lộ, cũng không tặng quà, mọi thứ đều chưa bắt đầu.

Chết thì chết, không thể làm chậm trễ người khác.

Ánh lửa từ khẩu súng càng lúc càng đến gần, trong nháy mắt, mọi người đều không kịp phản ứng, chỉ có Tô Việt một mình lao đến.

Bất luận là lính đánh thuê Ám Nha hay là người của Bộ vũ trang, đều không rõ cậu muốn làm gì.

Trong thời gian ngắn như vậy, căn bản không có khả năng lật ngược khẩu súng bắn tỉa bằng bom siêu nhỏ, cũng không có khả năng thuyệt phục kẻ thù suy nghĩ lại, thậm chí dù có muốn đầu hàng cũng không còn kịp nữa, vì viên đạn đã được bắn ra rồi.

Tô Việt tập trung tâm trí, bằng tốc độ nhanh nhất tiếp cận súng bắn tỉa, gần, càng gần.

Cậu giơ tay chém xuống, con dao găm ngắm ngay họng súng bắn tỉa được cắm vào, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, họng súng hoàn toàn bị chặn.

Sau đó, Tô Việt kéo Kim Điêu nhảy về phía sau, để lại khẩu súng bắn tỉa vì đạn pháo bị chặn không thoát ra được làm cho nổ tung tại chổ sau lưng họ.

Tiếng gầm rú vang vọng phía chân trời, Tần Vũ vẻ mặt trắng bệch.

Đây chính là đỉnh cấp tinh anh được bồi dưỡng bởi trung tâm bồi dưỡng nhân tài sao?

Không phải nói cậu ta tối đa chỉ đạt cấp B bị mình đè ép dễ như trở bàn tay sao?

Trực tiếp chém đứt khẩu súng, đây là việc mà con người có thể làm sao??

Kim Điêu cũng ngây ngẩn cả người, hắn không kịp vui mừng vì tìm được đường sống trong chỗ chết, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là: Anh Vũ không có khả năng là cấp B!

Nhưng tại sao Anh Vũ lại muốn che giấu thực lực, đã bao nhiêu tuổi rồi, còn thích chơi giả heo ăn thịt hổ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv