Cứ điểm mới được chuyển đến là một tòa nhà trong một thị trấn nhỏ nằm ở vùng ngoại ô giáp biên giới, ẩn mình giữa nhiều hầm mỏ hoang với địa hình phức tạp.
Đây là một cứ điểm lớn trọng yếu của Ám Nha, được canh gác nghiêm ngặt, rất nhiều lính canh, khả năng xuất hiện kẻ phản bội trong nội bộ là rất nhỏ.
Đợt tấn công này khiến Ám Nha bị tổn thương nghiêm trọng, rất cần một khoảng thời gian để hồi phục.
Người bình thường bị thương có thể lui về sau từ từ liếm láp vết thương, nhưng thân là một đoàn trưởng thì càng cần phải kiên cường, cố gắng tiếp nhận càng nhiều nhiệm vụ càng tốt để lấp đầy vào khoảng tài chính đã hao hụt.
Hồi sinh một binh đoàn lính đánh thuê vốn không phải điều dễ dàng, ban ngày Triệu Thanh với cái chân què bận rộn không ngừng, ban đêm còn phải an ủi con chim nhỏ "run rẩy".
Anh Vũ trở về liền phát sốt, sốt cao một tuần liên tục không giảm, tiêm bao nhiêu thuốc cũng không làm được gì.
Bác sĩ chiến trường Bồ Câu Trắng một thân quấn băng gạt vẫn đến kiểm tra cho Anh Vũ, kết luận rằng là do chiến lực tiêu hao quá mức nên bị phản ứng ngược, nguyên nhân đại khái có lẽ là do chiến lực bị buộc tăng đột ngột trong đêm loạn chiến mà thành.
Bồ Câu Trắng cảm thấy có chút tội lỗi, Anh Vũ là vì cứu hắn nên mới đối đầu trực diện với quân chủ lực Sơn Báo, bằng không với một mình cậu chắc chắn có thể thoát khỏi cứ điểm.
Vì thế hắn vô cùng tận tâm tận lực chữa trị, chỉ thiếu điều không lấy thân báo đáp, □□ hạ nhiệt độ*, đương nhiên, Triệu Thanh cũng không cho hắn có cơ hội này.
*□□ hạ nhiệt độ: chổ này nguyên văn là nó vậy luôn á mấy b, chắc là ám chỉ cái ấy ấy, t ko biết dịch sao nên để nguyên văn luôn nha!
Mỗi ngày sau khi Bồ Câu Trắng khám bệnh xong rời đi, Triệu Thanh ngồi xuống bên mép giường, đôi mắt lạnh băng chăm chú nhìn nam nhân anh tuấn trong bộ dáng suy yếu.
Nếu như lúc ấy, anh không trở về kịp...... Triệu Thanh trong lòng khẽ run lên, nhẹ nhàng cọ xát khẩu súng đen trong tay, trong đáy mắt không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng anh lại không biết ở đời trước anh thật sự không đến kịp.
Bởi vì tốc độ của Sơn Báo quá nhanh, rất nhanh đã bắt được Bồ Câu Trắng, người đang sống sờ sờ hành hạ cho đến chết, trong căn phòng kia cũng không có sự xuất hiện của Anh Vũ, Triệu Thanh cũng không nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Hàn Thông mà tìm đến.
Khi Tô Việt tỉnh lại, liền trông thấy đoàn trưởng đang nghịch khẩu súng lạnh băng, biểu tình hung ác nham hiểm ngồi bên cạnh cậu.
Cậu nâng tay lên che đi ánh sáng làm chói mắt, chống người dậy khỏi giường, vươn tay kéo vạt áo người kia, đối phương còn chưa kịp chuẩn bị đã bị kéo thẳng vào trong lòng ngực cậu.
"Đoàn trưởng, anh đang bồi giường* sao?" Nam nhân vừa tỉnh lại trong giọng nói mang theo chút khàn khàn nghèn nghẹn, thở ra hơi thở nóng rực mà tràn đầy sức sống.
*Bồi giường: 1 nghĩa là chăm sóc người bệnh trên giường, còn nghĩa còn lại là cái - mà - ai - cũng - biết - là - gì - đó, không biết anh muốn dùng theo nghĩa nào:))
Triệu Thanh đầu tiên là chú ý đến động tĩnh trên giường, anh không phản kháng, thuận thế tựa vào ngực Anh Vũ, chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc, trong lòng giống như tuyết ngoài trời đã tan.
Anh Vũ rất ít khi chủ động với anh, hầu hết thời gian đều là anh tiến lên một bước, hao hết tâm tư khiêu khích từ mặt sau, mới có thể khơi gợi được một chút hứng thú của nam nhân ấy.
Có đôi khi trong lúc bị lăn qua lộn lại, Triệu Thanh thậm chí có ảo giác Anh Vũ chỉ là đang hoàn thành nhiệm vụ.
Lần này Anh Vũ bệnh nặng vừa khỏi liền động tay động chân, bộ dạng gấp gáp không chờ nổi, e là có bí mật muốn che giấu, muốn dùng việc ngủ với anh vượt qua cửa ải này?
Triệu Thanh cười lạnh một tiếng, âm thanh lạnh như băng vang vọng trong phòng bệnh, giống như gió bắc bên ngoài gào thét xuyên qua tường tràn vào, Tô Việt lập tức phục hồi mười hai phần tinh lực.
Cửa này qua không lọt rồi, trong lòng cậu thầm nghĩ.
Triệu Thanh đặt khẩu súng trong tay xuống, nắm lên ngón tay thon dài của Anh Vũ đánh giá một chút sau đó đem tay mình đặt lên trên nó.
Mười ngón tay đan vào nhau, động tác thân mật.
Triệu Thanh giọng điệu thờ ơ mở miệng nói: "Năng lực của cậu từ khi nào đã đột phá đến B+ rồi? Cũng không báo cáo lên binh đoàn, đây là đang đề phòng ai, tôi sao?"
"Nơi Bồ Câu Trắng bị bắt không cùng hướng với con đường nhỏ chạy ra từ phòng cậu, khoảng cách xa như vậy căn bản không thể nào nhận được tín hiệu cầu cứu của Bồ Câu Trắng, vậy làm sao cậu lại nghĩ đến việc muốn qua bên đó?"
"Chuyện chạy trốn theo lối mật đạo cậu đã biết từ trước?"
Tô Việt: "......"
Bắt đầu bằng ba câu hỏi chí mạng, khi đó cậu thật sự không ngờ đụng phải Triệu Thanh đang quay trở lại.
Một con bồ câu sắp chết có thể dễ lừa, cùng lắm thì động thủ hạ gục hắn là được rồi, nhưng không hề dễ với con quạ đen đang tỉnh táo có thể dễ dàng nhìn thấu mọi thứ này.
Cậu là cố ý làm mình bị kiệt sức và sốt cao, nhưng khổ nhục kế này một chút hiệu quả cũng không có, tin lầm internet rồi!. Truyện Tổng Tài
Triệu Thanh thấy Anh Vũ vẫn trầm mặc, càng thêm lạnh lùng nói: "Không nói? Là không muốn nói hay là không thể nói?".
Tô Việt cười nhạo một tiếng, hỏi ngược lại: "Tôi nói gì anh cũng đều tin sao?"
Triệu Thanh yên lặng nhìn cậu, ánh mắt u ám: "Đương nhiên, tôi đều sẽ tin."
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng nhéo khớp xương ngón trỏ của Anh Vũ, nếu đối phương dám nói dối một câu, ngón tay này lập tức phế.
Tô Việt không giãy giụa, chỉ nhướng mày nhắc nhở: "Lần này đột phá vòng vây, hình như tôi chính là người lập công?"
Triệu Thanh bình tĩnh nói: "Chính bởi vì cậu lập được công lớn, mới cho cậu thời gian một tuần điều trị, mà không trực tiếp kéo thẳng cậu vào phòng thẩm vấn. Anh Vũ, cậu sẽ không cho rằng binh đoàn Ám Nha đều là một đám phế vật không có đầu óc đấy chứ?"
Tô Việt đương nhiên không hề nghĩ như vậy, làm sao phế vật có thể bức cậu trốn lên núi tuyết, cả người đầy thương tích, đang sống sờ sờ bị đông cứng đến chết trong băng tuyết.
Cậu chỉ cần nhắm mắt lại, là lại nhớ đến cảm giác lạnh thấu xương, hơi thở yếu ớt, tứ chi tê cứng khi ấy.
Tô Việt ôm siết lấy vòng eo rắn chắc của thanh niên trong lòng ngực, cằm tựa lên hõm xương quai xanh xinh đẹp, vô cùng bình tĩnh trả lời: "mới đột phá B+ không bao lâu, chuẩn bị khi nào ổn định sẽ nói với anh."
"Gặp được Bồ Câu Trắng chỉ là trùng hợp, tôi chỉ cho rằng đi đường đó có khả năng bị phát hiện, nên mới cố ý chọn đi đường vòng."
"Chuyện mật đạo là do Bồ Câu Trắng nói, nên tôi mới biết được vị trí cụ thể, trước đó chỉ là có chút phỏng đoán, dù sao đối với lính đánh thuê, không thể không lưu lại đường lui cho mình."
Triệu Thanh nheo đôi mắt, dường như đang phán đoán mấy câu nói đó là thật hay giả, chỉ cần anh dùng lực trên cánh tay, anh có thể trong nháy mắt bóp nát xương ngón tay Anh Vũ.
Tô Việt mỉm cười, cọ cọ vào chiếc cổ mềm mại của đoàn trưởng, thấp giọng nói: "Đoàn trưởng, nếu bóp nát tay của tôi sẽ không còn cầm được dao găm nữa."
Triệu Thanh lạnh lùng nói: "Vậy thì không cần cầm nữa."
Tô Việt cau mày, nói: "Nhưng như vậy cũng không nắm được anh nữa."
Sau khi nói xong, cậu ngựa quen đường cũ mà nhéo một cái.
Triệu Thanh hô hấp cứng lại: "Cậu buông ra......cho tôi."
Tô Việt ghé vào tai anh thì thầm: "Sao phải buông ra, đoàn trưởng không phải rất thích như vậy sao?"
Anh xem, ướt cả rồi.