Đàm Mộng nhìn cô một lức, sau đó cười rộ lên, chỉ là nụ cười như mang theo những giọt nước mắt.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, "Lúc cậu nói mấy câu này giống y như kẻ lừa đảo vậy".
"Vậy cậu phải tin tớ chứ". Giang Diệp chớp chớp mắt với cô, "Kẻ lừa đảo là tớ còn chưa từng thất bại đâu".
Đàm Mộng im lặng chốc lát, cười cười lau nước mắt, "Cậu cũng đã nói vậy rồi thì tớ miễn cưỡng tin cậu vậy".
Cô ngưng một chút, khẽ nói, "Hơn nữa, tớ cũng chưa muốn từ bỏ".
Đàm Mộng thấy được có rất nhiều bình luận không muốn cho cô ra mắt nhưng cũng thấy được có bao nhiêu bình luận, fans của cô nỗ lực ra sao để đưa cô ra mắt.
Bọn họ hình như còn cố gắng hơn cả cô, so ra còn đau lòng cho họ hơn khi một đường đi lên gian nan như vậy.
Bọn họ truyền tin khắp nơi, thức đêm bỏ phiếu, muốn vì cô mà chiến đấu tới giây phút cuối cùng.
Bọn họ còn chưa từ bỏ, cô dựa vào đâu mà muốn nhận thua trước chứ.
"Dù là cũng là trận chung kết, chuyện gì cùng có thể xảy ra".
Giang Diệp nhẹ nhàng an ủi Đàm Mộng, "Cậu đừng nhìn hiện tại các xuất ra mắt đã sớm định sẵn rồi, trên thực tế, chưa tới cái giây công bố cuối cùng, ai cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra".
Cô lại ngừng một chút, "Nhưng tớ cảm thấy Tần tổng sẽ không từ bỏ cậu".
Cô biết phía công ty vẫn luôn đăng bài marketing cho cô, mua hot search chính diện nhưng về Đàm Mộng, công ty thực ra cũng chưa từng lơ là.
Hai người họ khác hoàn toàn so với Tiết Tri Hàm và Thẩm Tri Ý.
Hai người họ từ lúc bắt đầu đã chẳng phải quan hệ ai tới tham gia cùng ai mà là cùng nhau tham gia chương trình, cùng nhau thắp lên ước mơ, cùng nhau thử xem có phải quan hệ có thể đứng cạnh nhau được hay không.
Hai người họ cùng ra mắt sao lại không được?
Vì sao lại phải chấp nhận cái gọi là quy tắc ngầm của tuyển chọn?
Vì sao phải cúi đầu trước các kiểu tư bản?
Nếu bây giờ người đứng thấp hơn là Giang Diệp, cô cũng sẽ chẳng bao giờ từ bỏ cho nên cô tin rằng Đàm Mộng cũng như vậy.
Giang Diệp nghĩ nghĩ, lại vô tình đội nồi cho giám đốc nhà mình, "Hơn nữa, dù cho các nhà tài trợ khác có tính can thiệp vào suất ra mặt, này cũng là áp lực của Tẩn tổng, chẳng liên quan tới cậu, cậu chỉ cần phụ trách xinh đệp mà hoàn thành trận chung kết của mình là dược. Nếu cậu không ra mắt được thì chẳng phải do cậu không được, là do Tần tổng của chúng ta không được. Tới lúc đó trở về, chúng mình để anh ấy xin lỗi cậu là được".
Đàm Mộng: ?
Đàm Mộng bị logic của Giang Diệp thuyết phục, bật cười, một lúc sau mới nặng nề gật đầu, "Được".
Cô lại bỗng như nhớ tới cái gì, rất nghiêm túc mà khôi phục trạng thái, "Đúng rồi, những lời hôm nay chúng ta nói nhất định không được nói ra ngoài".
Giang Diệp: ...
Từ lúc ủ rũ tới giờ, Đàm Mộng quả đúng là lại quay về tính cách vốn có của mình.
Nhưng vậy cũng tốt.
Đàm Mộng như vậy mới là Đàm Mộng mà cô quen biết.
Giang Diệp cười tủm tỉm gật đầu: "Được".
"Cũng đừng nói cho ai biết tớ đã khóc – không phải, tớ không khóc, ai da".
Đàm Mộng nói hơi gấp gáp, cắn phải đầu lưỡi, sau mới che miệng ấp úng nói: "Dù sao, dù sao cậu không nói ra ngoài là được".
Giang Diệp vội giơ tay lên thề, nét mặt nghiêm túc, "Tớ đã rõ, việc này trời biết đất biết tớ biết cậu biết".
Cô lại hỏi, "Vậy cậu có cần tớ ở lại thêm lúc nữa không, dù sao tớ cũng có thời gian".
Nét mặt Đàm Mộng bỗng trở nên vi diệu, sau nói, "... Tùy cậu. Đây là chuyện của cậu".
Giang Diệp cười.
Cô đứng lên, làm tư thế hành lễ, duỗi tay với Đàm Mộng, "Được, tớ đây tự nguyện tập nhảy cùng tiểu thư Đàm Mộng, vậy có thể chứ".
Đàm Mộng: ...
Đàm Mộng ấp úng vươn tay: "Tớ không xin cậu đâu nhé".
Cũng vào giờ này, cách đó mấy trăm km.
Tần Việt đang xem tài liệu bỗng hắt xì.
"Sao vậy Tần tổng?".
Nét mặt Tần Việt không cảm xúc, "... Tôi cứ cảm thấy có ai nói bậy sau lưng tôi".
...
Mấy ngày trước trận chung kết.
Sân khấu biểu diễn nhóm tạm thời không có vấn đề gì.
Dù sao thực tập sinh của nhóm Giang Diệp đều có thực lực không kém, tập cũng nhanh.
Trình Chân tuy không tình nguyện nhưng bị Giang Diệp và Đàm Mộng ép buộc, vậy mà cũng có được khí thể của C rồi.
Nhưng tiết mục cá nhân của Giang Diệp còn chưa quyết định.
Tổ chương trình không giới hạn phạm vi biểu diễn cá nhân của họ vì vậy nên vocal, rap, dance đều được, thậm chí hợp cả ba cái vào cũng được.
Tuy vậy Giang Diệp cảm thấy ba trong một thì thôi.
Cũng chỉ có hai phút, cô không tính cho chính mình thử thách cao như vậy.
Thời gian không dài, lại cần phải để ý tới nhiều người đang xem phát sóng trực tiếp như vậy, muốn chọn thì phải chọn một mình một bài nào có thể để lại ấn tượng sâu sắc mới được.
Tuy vậy, không chỉ Giang Diệp, Trình Chân chọn bài cũng rất khó khăn.
"Cậu thấy khó ở đâu thế", Giang Diệp cảm thấy kỳ quái, "Cậu còn không phải là chắc suất vocal rồi sao".
"... Xong rồi, bố mẹ tới bảo muốn tới xem", Trình Chân thở dài, "Tớ sợ tớ không chọn đúng bài, lại làm hỏng khiến họ mất mặt".
"Những người khác nói thế mà cậu cũng tin cho được chăng".
Giang Diệp bẻ tay tính tính cho cô, "Theo tớ thấy, nhà cậu một đạo diễn, một ảnh hậu, lại thêm một idol lưu lượng, đây đúng là hình tượng của nhân vật chính trong truyện. Cậu nghĩ mà xem, chờ tới khi cậu lên sân khấu, bên dưới là các fans đang hô tên cậu, bài biểu diễn nhóm thì cậu đứng C, bố mẹ cậu thấy tự hào vì cậu còn chưa kịp ấy".
Trình Chân nghe vậy lại hào hứng trở lại.
Rất nhiều người đều nhắc tới bố mẹ cô rồi mới nhắc tới cô, cô hệt như đồ tặng kèm của bố mẹ vậy.
Mà Giang Diệp lần nào cũng sẽ đứng ở góc nhìn của cô, thay cô suy xét vấn đề.
Trình Chân thực sự rất cảm động.
Mà Giang Diệp lại có tính toán khác.
Nếu bố mẹ của Trình Chân tới, vậy nhiệt độ nền của trận chung kết khẳng định có rồi.
Tới lúc đó người xem nhất định sẽ nhiều hơn, lời rồi.
Giang Diệp vừa nghĩ, vừa chắc chắn bài hát của mình.
Trình Chân nhìn thoáng qua, nghi ngờ một chút, hỏi: "Cậu cũng muốn chọn vocal?".
"Dù sao nhiệm vụ của trận chung kết cũng quá nặng".
Giang Diệp nói, "Chọn vocal có thể nhẹ nhàng hơn một chút".
Đây là nguyên nhân thứ nhất.
Còn về nguyên nhân khác, nó hơi phức tạp.
Nếu là công diễn như bình thường, Giang Diệp sẽ thiên về chọn vũ đạo nhiều hơn.
Bởi vì chương trình khi bình xét sơ cấp đều sẽ không chỉnh âm vì để thu hút người xem nhưng tới khi công diễn chính thức, vì hiệu quả của tổng thể sân khấu và cũng muốn có một vài tiết mục có thể thoát vòng nên các thực tập sinh hầu như đều được chỉnh âm,
Đây cũng là nguyên nhân tuyển thủ thiên về vocal rất khó vượt vòng vây.
Sau khi chỉnh âm, năng lực thanh nhạc của mọi người nhìn đều có vẻ rất khá mà vũ đạo của các cô lại chẳng có cách nào chỉnh sửa được cho nên (vocal) thường sẽ dễ bị chỉ trích về thực lực còn dance lại có vẻ dễ thở hơn nhiều.
Nhưng trận chung kết thì khác.
Trong tình huống phát sóng trực tiếp mic luôn được mở, thực lực thanh nhạc hoặc tốt hoặc xấu đều sẽ được phơi bày ra hết, so với vũ đạo thì sẽ nhìn ra chênh lệch rất rõ ràng.
Hơn nữa, nói về vũ đạo, bởi vì cô không xác định được trình độ máy quay của chương trình ở hiện trường có ảnh hưởng gì không, nhỡ mà góc quay không đúng ngược lại còn phá hủy cả hiệu quả sân khấu của cô.
Cho nên Giang Diệp quyết định, gõ ra tên bài hát của mình, "Quyết định là bài này đi".
...
Nhiệm vụ của trận chung kết cũng chẳng ít.
Ngoài việc chuẩn bị các tiết mục, diễn tập timeline chung kết, các kiểu phỏng vấn cũng không được lơ là.
"Hôm nay quay về gì?".
"Lần phỏng vấn cuối cùng trước trận chung kết".
Giang Diệp đi theo nhân viên công tác, đi vào một phòng tối.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có một chỗ có đèn và cái bàn trơn, trước có một cái ghế ngồi, mấy camera cùng chĩa về cô.
Giang Diệp: ...
Loại cảm giác không ổn quen thuộc từng gặp qua.
Cô còn nhỡ rõ lần trước chương trình lừa bọn cô làm kiểu nhà ma, vì thế sau khi ngồi xuống bèn nửa đùa nửa thật hỏi nhân viên công tác; "Hôm nay cũng là phần dọa nhau gì chứ?".
Giang Diệp nghĩ nghĩ, suy đoán, "Ban đầu thì nói là phỏng vấn, sau đó quay được một lúc thì bả vai em sẽ bị người nào vỗ, chờ khi quay đầu lại thể nào cũng nhìn thấy một ma nữ mặt sẹo đứng đằng sau".
Cô càng nghĩ càng thấy mình nói có lý, gật đầu, tự mình đưa ra kết luận, "Giống chuyện mấy bạn làm được".
Nhân viên công tác: ...
Hôm nay thực ra là part lấy lòng nhau thật.
Kết quả, Giang Diệp vừa vào đã nói mấy lời này làm dập tắt cả bầu không khí.
"Hôm nay là phỏng vấn nhìn lại cuối cùng trước trận chung kết".
Nhân viên công tác cuối cùng đành phải kéo chủ đề chính về, "Chúng tôi muốn hỏi một chút, đã tới chương trình ba tháng rồi, bạn có cảm nghĩ gì đặc biệt không?".
Giang Diệp ngồi thẳng người.
Cô nghĩ nghĩ, nói, "Ba tháng trước, mình cho bản thân một cơ hội, lựa chọn tham gia 《Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng》. Đối với mình, đây hẳn xem như là một trận chiến sinh tồn rất đặc biệt...".
Thái độ của Giang Diệp đối với mỗi lần phỏng vấn đều rất nghiêm túc.
Sự nghiêm túc hay dịu dàng ở cô đều được bộc lộ ra hết.
Cho dù là gặp phải những câu hỏi cũ rích, lần nào Giang Diệp cũng có thể dựa vào ý của mình mà đáp lại những lời không giống nhau.
Sau khi qua được mấy câu, nhân viên cũng hài lòng gật đầu với cô.
"Được, câu hỏi cuối cùng. Nếu sau cùng không được ra mắt, bạn sẽ làm sao?".
Đây cũng là câu hỏi mấu chốt của lần phỏng vấn này.
Đoạn phỏng vấn này sẽ được phát sóng trước đêm chung kết một ngày.
Ý đồ của chương trình rất rõ ràng, chính là dùng để ngược fans.
Kết hợp với BGM lừa tình và đôi mắt hồng hồng của thực tập sinh, rất có thể lấy được những giọt nước mắt của fans.
Câu hỏi này vừa được hỏi với các thực tập sinh khác.
Có phái Phật hệ.
Lâm Tối nghĩ nghĩ, "Chẳng làm sao cả, về công ty thôi".
Lương Úc khẽ cười, "Trở về tiếp tục đi show thôi. Không thì có thể làm sao, Trái Đất chẳng lẽ ngừng quay chắc?".
Cũng có phái khổ sở.
Lư Hiểu Uyển đỏ mắt ngay khi phỏng vấn.
Đàm Mộng cũng khó có được lúc mất kiếm soát cảm xúc.
Còn có phải chẳng biết làm sao. Trình Chân ngơ ra một lúc, nói, "À, nói như vậy hình như cũng chẳng còn cách nào khác".
Thẩm Tri Ý rũ mắt, hồi lâu sau mới lắc đầu cười, nhẹ nhàng đáp, "Mình cũng không biết".
Mà thực tập sinh được phỏng vấn cuối cùng là Giang Diệp.
Giang Diệp lặp lại câu hỏi, "Nếu sau cùng không được ra mắt, mình sẽ làm sao?".
Nhân viên công tác gật đầu.
Nếu không được ra mắt sao.
Giang Diệp bỗng cười, "Sẽ không có loại nếu như này".
Nhân viên công tác nao nao.
"Có lẽ nếu mọi người hỏi mình ở tập một, rằng nếu không được ra mắt mình phải làm sao, mình còn có thể suy nghĩ một chút về câu trả lời. Nhưng một đường mình đi từ đó tới giờ, nếu lúc này lại hỏi mình câu hỏi này, ba tháng này của mình không phải cố gắng phí công rồi sao?".
Giọng của Giang Diệp chắc nịch, "Mình không nghĩ tới kiểu nếu như này".
Một đường cô đi tới đây, không phải để nghe nếu cô không được ra mắt thì làm thế nào.
Ngay tại giây phút này, cô càng muốn nghe được chính là, chờ sau khi ra mắt bạn sẽ làm gì, bạn có tính toán gì cho sau này, sau này bạn có thể có kế hoạch gì với cả nhóm chăng.
Giang Diệp cười nhẹ nhàng, sau đó làm động tác thắng lợi với máy quay.
"Nếu chắc chắn phải có câu trả lời, hẹn gặp lại tại màn phỏng vấn sau khi ra mắt nhé, mình sẽ cho bạn biết đáp án".
Chút tâm hự của edit: Xin các bằng hữu khi đọc chương sau không uống nước hay ăn bim bim, nếu phun ra màn hình hay sặc hay sao đó, edit chỉ biết niệm nam mô a di đà ở đây thôi.