Tối hôm qua, Giang Diệp quay trở về sau công diễn thì cảm thấy không đúng lắm, hình như có hơi lạnh.
Chờ tới sáng nay rời giường, mũi đúng là ngạt rồi.
Giang Diệp: ....
Cảm cúm vào mùa xuân, nói là tới.
Cô cuốn chăn làm ổ trên giường, khó có được lần có cảm xúc trì trệ lười biếng: "Hôm nay có phải ngoài tiễn các thực tập sinh bị loại ra thì không còn chuyện gì đúng không?".
Nếu sân khấu hợp tác đã kết thúc, vậy các thực tập sinh bị loại ở lần công bố thứ hạng ba sẽ phải rời đi.
Tuy vậy bởi vì tất cả các thực tập sinh bị loại sẽ lại quay về đêm chung kết, bây giờ cách ngày đó cũng chỉ còn một hai tuần nên có một số thực tập sinh vẫn chọn ở lại nhưng hầu hết đều nghe theo sắp xếp của công ty, về báo tin trước.
Công ty các cô sẽ tích lũy chút kinh nghiệm sau khi rời show của các cô, rồi định lại tuyến đường, thậm chí nhân lúc còn có độ hot thì còn chạy được mấy việc nữa.
Giang Diệp nghĩ nếu chỉ cần đưa thực tập sinh rời đi thôi thì lát nữa cô có thể về ngủ nướng hay gì đó.
"Có mà. Cậu quên à, từ hôm nay trở đi chúng ta phải đi bài trí cho buổi gặp mặt rồi". Trình Chân vô tình đánh vỡ giấc mơ của cô.
Giang Diệp chớp chớp mắt, ồ một tiếng.
Cô nhớ ra rồi.
Trước trận chung kết, giờ còn mười hai thực tập sinh nên sẽ có một buổi họp mặt fans nho nhỏ.
Danh sách buổi gặp mặt sẽ được rút thăm trên Weibo trước, vì tránh cho bọn đầu cơ trục lợi xen vào nên sẽ yêu cầu chứng thực danh tính kỹ càng trước, số người được đi cũng chẳng nhiều quá.
Buổi gặp mặt này chủ yếu là để lót đường cho các thực tập sinh ra mắt trước và cũng phòng hờ cho một số trường hợp khác nữa.
Ngoài ra, vì cuối cùng còn có đoạn ký tên nên cũng có cơ hội giao lưu với fans.
Nhóm thực tập sinh tuy rằng bình thường cũng có thể thu được thư do chương trình đưa qua, cũng có thể nghe được các trạm tỷ kêu gọi nhưng giao lưu mặt đối mặt với fans thì vẫn là lần đầu tiên.
Giang Diệp nghĩ vậy thì tức khắc nghĩ rằng cảm cúm gì cũng khỏi rồi.
Cô vội vàng bò dậy, sức sống mười phần nói, "Chúng ta đi thôi!".
...
Các thực tập sinh bị loại vừa đi, ký túc xá to như vậy cũng chỉ còn dư lại mười mấy người.
Vốn là hành lang luôn ồn ào tiếng người qua lại nay trống không chẳng có ai.
Giang Diệp đưa các thực tập sinh bị loại đi rồi, quay về mới phát hiện phần lớn ký túc xá đã chẳng còn ai.
Vì thế các thực tập sinh còn lại dứt khoát dọn về chung một chỗ.
Giang Diệp vừa mới vào phòng liền nghe được Thẩm Tri Ý hỏi Lư Hiểu Uyển có muốn tới ở chung với họ không, đúng lúc phòng họ bốn người còn thiếu một.
Lư Hiểu Uyển nhát gan trởi sinh, chính vì đau đầu chuyện ở một mình này nên lần này bị cảm động tới độ nước mắt lưng tròng.
Giang Diệp nghĩ nghĩ.
Cũng may trước đó cô trực tiếp làm bạn cùng phòng với Trình Chân.
Củng cố giai đoạn CP phía trước rồi, các mặt khác cũng không cần suy xét chuyện đổi phòng hay đổi bạn cùng phòng hay không.
Sau khi mọi người tới đông đủ rổi, nhân viên công tác đợi họ ổn định chỗ ngồi mói nói: "Tới đây nào, tôi trước nói cho mọi người biết quy trình buổi gặp mặt lần này. Đầu tiên, buổi gặp mặt ngoài đoạn ký tên ở cuối thì toàn bộ sẽ được phát sóng trực tiếp".
Các thực tập sinh lập tức bùng nổ.
"Tớ còn tưởng là chung kết mới là lần phát sóng trực tiếp đầu tiên của chúng ta".
"Trời ạ vậy tiết mục thì phải làm sao, tớ không ổn rồi!".
"Cho nên các bạn càng phải chú ý vào tiết mục lần này. Buổi gặp mặt cần có tổng cộng là năm phần biểu diễn nhóm nhưng chúng tôi không quá ép buộc ở mảng này. Các bạn có thể lựa chọn từ một tới ba tiết mục theo năng lực của mình".
Cô nói xong rồi đưa bài hát cho thực tập sinh.
Giang Diệp nhìn thoáng quá.
Trong đó, ba bài đầu là bài công diễn lần ba, còn hai bài khác là bài công diễn lần một.
Tuy rằng năm bài này cho thấy hiệu quả khá tốt lúc công diễn nhưng biểu diễn lại một lần ở buổi gặp mặt cũng coi như là một cách làm lại hoàn toàn mới.
Hơn nữa, chương trình vì để giảm bớt độ khó nên năm bài này đều là năm bài mà mười hai thực tập sinh đều đã diễn rồi.
Tuy vậy, phần lớn thực tập sinh đều sẽ cân nhắc ít nhiều, vẫn là sẽ chọn biểu diễn bài mình đã diễn, nhiều nhất sẽ thêm một tiết mục chưa tập nhưng có độ khó không cao nữa thôi.
Dù sao xét về thời gian chỉ có ba này, an toàn trên hết.
Lại nói, lần này còn là phát sóng trực tiếp đấy, nếu mà lật xe thì đúng là hiện trường của cái chết.
Giang Diệp cất nhắc, chọn ba bài 《You can't stop loving me》, 《If I can》và 《Gió bên bờ biển》.
Phong cách của ba bài này không giống nhau.
Fans của cô hẳn là thấy vừa lòng.
Lương Úc bên cạnh rũ mắt hỏi cô: "Cậu không tới 《Bé nhỏ》của chúng ta nữa hả?".
"Đã nhảy qua hai lần rồi".
Giang Diệp nghĩ nếu cô lại diễn lại 《Bé nhỏ》, rất khó sẽ có gì mới.
Hơn nữa, cô cũng không muốn fans thấy lại một thứ quá nhiều, nói: "Tớ muốn thứ sức cái mới".
"Nhưng đúng là vì đã nhảy hai lần rồi, em mới nên chọn bài này. Bây giờ cách lúc gặp mặt chỉ còn ba ngày, nếu bây giờ em học hai bài nữa, rất khó". Nhân viên công tá uyển chuyển khuyên cô.
Bên cạnh cũng có không ít thực tập sinh đồng tình.
Nhưng Giang Diệp nói: "Em biết".
Đây là lý do cô chọn một bài từng diễn.
Đối với những người khác thì chỉ còn ba ngày.
Còn với cô, còn tận ba ngày cơ mà.
Trong ba ngày này, cô chỉ cần tốn chút thời gian luyện 《You can't stop loving me》một lần nữa.
Sau đó dành phần lớn thời gian đi học hai bài còn lại.
Với năng lực của cô, hoàn toàn kịp.
Lương Úc vẫn chưa từ bỏ: "Nhưng tớ cứ cảm thấy không có cậu 《Bé nhỏ》mất đi cái hồn".
"Em ấy không chọn tớ chọn". Lâm Tôi bỗng mở lời, "Đưa part của Giang Diệp cho tớ, tớ xem thử".
Lâm Tối vốn không nghĩ nhiều.
Hai bản sân khấu của Giang Diệp cô đều nhìn qua rồi, rất xuất sắc, độ hưởng ứng khá tốt. Cô cũng muốn thử xem, nếu cô nhảy ở vị trí của Giang Diệp, sẽ có hiệu quả như nào nhưng Giang Diệp lập tức quay đầu lại, nhìn cô không chớp mắt rồi ồ một tiếng.
Cô nói, "Chị đúng là vẫn yêu em như vậy".
Lâm Tối: ...
Thật đúng là muốn thả cá sấu của Thẩm Tri Ý ra cắn cô.
"Đúng rồi Lâm Tối, chị chọn 《If I can》à?".
Lâm Tối ngừng một lúc, như đoán được suy nghĩ của cô, nói: "Không có".
"Được". Giang Diệp thẳng thắn ghi tên mình trên giấy, "Em đây đứng vào chỗ của chị là được".
Bài hát này lúc nghe demo cô đã rất thích rồi, cuối cùng fans không chọn cho cô nên cũng có hơi tiếc.
Đúng lúc Lâm Tối đi thì cô thế vào đó.
Đồng thời mà, cô cũng muốn thử thách part của Lâm Tối.
Lâm Tối khẽ rũ mi nhưng các thực tập sinh chung quanh be like: "Ồ".
Giang Diệp: ...
Sao nào, giờ mà trong nhóm thực tập sinh cũng có fans Lâm Thâm Diệp Mậu rồi hả?
Giang Diệp nghĩ nghĩ, lại hỏi nhân viên công tác: "Lần này có tiết mục solo không?".
Nhân viên công tác: "... Nếu em muốn, chúng tôi cũng có thể sắp xếp một cái".
Dù sao là tuyển thủ hàng top, cô muốn thêm một tiết mục cũng không phải không được.
Giang Diệp nghĩ nghĩ, vẫn nói: "Thôi vậy".
Thời gian hơi ngắn, lại thêm một màn solo sợ là không luyện kịp.
Hơn nữa, cô còn đang cảm cúm, vẫn là không nên gây áp lực cho bản thân thì hơn.
"Ba cái này thôi".
....
Vì thế ba ngày sau đó, Giang Diệp suốt ngày đều ngâm mình trong phòng luyện tập của ba bài.
Tuy rằng có hai bài hát hoàn toàn mới với cô nhưng lúc công diễn cô cũng đã xem qua một lần, cũng có chút kinh nghiệm nền tảng nên lúc tập cũng coi như nhẹ nhàng.
Chỉ là chưa quen được một chuyện, lúc trước có công diễn, toàn là cô đi dạy người khác.
Giờ ngược lại, hầu như thành viên cả bài đều dạy cô, xếp đội hình như nào, tiết tấu ra sao, tận lực để cô thấy nhẹ nhõm hơn.
Giang Diệp cảm thấy cảm giác này khá kỳ diệu.
Trong lúc các cô luyện tập, trang phục biểu diễn cũng được đưa tới.
Quần áo mặc khi biểu diễn lần cuối thì là trang phục bình thường còn khi nào biểu diễn chính thức mới mặc bộ quần áo lúc công diễn, bởi vì dáng người khác nhau nên dựa theo kích cỡ của mọi người thay đổi một chút.
Nhưng chờ tới khi Giang Diệp thử lại bộ của công một, rõ ràng vẫn là bộ quần áo ấy mà giờ nó lại hơi ngắn.
Giang Diệp: ...
Trình Chân ở cạnh thử quần áo cũng phát hiện ra, lập tức nói: "Có phải cậu mụp lên rồi không?".
Trong lòng Giang Diệp tức thì kinh ngạc một giây.
Sau cô so sánh, lại nhẹ nhõm thở ra: "... Hẳn là cao lên thôi".
Năm nay cô mới 18.
Nếu dựa theo chiều cao đời trước thì sau này cô còn cao thêm hai tới ba cm nữa.
Trình Chân: ...
Trình Chân thở dài: "Hâm mộ thật, từ mười lăm tuổi trở đi tớ đã không còn cao hơn rồi".
Giang Diệp an ủi cô: "Cậu không lùn, không cần cao thêm, vừa tốt rồi".
Tuy vậy lại nói các thực tập sinh còn lại cuối cùng này, ngoài Lương Úc có vóc dáng nhỏ con ra thì ai cũng cao từ 1m68 trở lên.
Giang Diệp nghĩ nghĩ.
Cuối cùng thì, chương trình này chắc sẽ không cho ra mắt một nhóm nhạc nữ có chiều cao trung bình từ 1m7 trở lên chứ?
....
Thực tập sinh ở đây bận rộn chuẩn bị cho buổi gặp mặt.
Fans của họ ngoài kia cũng không nhàn rỗi.
Buổi gặp mặt là gì cơ chứ?
Ngoài là cơ hội để fans gặp idol ra, cũng là các fans battle độ hot giữa các nhà với nhau.
Giống như Giang Diệp và Lâm Tối tranh C vậy, fans nhà họ muốn dựa vào độ hot mà chứng minh rằng địa vị hàng top của idol nhà mình không bị thay đổi.
Mà fans nhà khác cũng muốn dùng độ hot để chứng tỏ nhà mình cũng đủ để ra mắt nhé.
Nhưng số lượng người trong buổi gặp mặt lại bó tay, không chỉ bị quản lý nghiêm mà còn là phương thức rút thăm trúng thưởng một trăm phần trăm trên mặt chữ, dù có giá cao cũng chẳng mua được.
Cho nên trừ số lượng fans đếm ra thì còn phải so độ may mắn nữa.
Fans của Giang Diệp cứ như ngoài vùng phủ sóng, rút thăm trúng thưởng chỉ có thể nằm tít châu Phi. (Ý chỉ đen ơi là đen)
Sau khi có kết quả rút thăm, tính tính mới phát hiện có thể fans ở hiện trường còn ít hơn cả nhà Lâm Tối, xém chút nữa buồn chết.
Cũng may các cô có chuẩn bị trước.
Lúc chọn màu tiếp ứng, các cô đã chọn màu xanh đậm.
Một là vì chữ diệp này của Giang Diệp nên định sẵn thuộc hệ xanh rồi.
Còn mặt khác thì vì màu xanh mà trên nền đèn màu xanh dương hay cam đỏ gì đó đúng là sáng chói lòa.
Đèn tiếp ứng giảm độ hot cũng coi như thao tác thường thấy của giới fans.
So với việc mệt sống mệt chết mang đèn vào rồi bị nhà khác cho làm nền thì không bằng ngay từ đầu cứ chọn một màu thật chói lóa.
Đương nhiên, hành động này cũng không phải hoàn toàn không có vấn đề.
Chờ tới ngày gặp mặt.
Giang Diệp đi vào trường quay, nhìn thấy bảng tiếp ứng thì hoảng hốt một giây.
Giang Diệp: ...
Cô cảm giác mắt sắp mù rồi.