Người qua đường ăn dưa hưng phấn bừng bừng khi thân phận của Trình Chân bị bại lộ kỳ thực cũng có phần là do Giang Diệp và Tiết Tri Hàm.
Giang Diệp không cần phải nói, trước khi Tiết Tri Hàm lật xe cũng coi như là tuyển thủ top đầu nhưng hai người họ một là thân thế thật một là đang bán thảm, vậy mà đều là sau khi thi đấu rất lâu mới bị tung ra.
Quần chúng giới ăn dưa bày tỏ sao lại vầy?
Loại tin tức này không nên bị đào từ đuôi lên đầu trước khi phát sóng à?
Dù sao thì cũng phải trách 《Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng》trước khi phát sóng quá mờ nhạt.
Các chương trình khác thì đào đi đào lại 800 lần scandal hay tin gì của thực tập sinh cũng tung ra trước khi ghi hình.
Mà 《Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng》cũng coi như có một tuyển thủ có tiếng là Lâm Tối trước khi phát sóng, hơn nữa trước đó còn từng debut rồi nên chuyện gì nên biết cũng đã biết, không có gì cần lật ra.
Còn về những thực tập sinh khác, khi đó chương trình chưa chú ý tới họ nên càng không rảnh lật lên cái gì.
Chờ sau khi phát sóng, mọi người bị bầu không khí của chương trình lấn át nên sớm đã quên mất chuyện này nhưng chuyện của Tiết Tri Hàm như gõ cho quần chúng ăn dưa một hồi chuông cảnh báo.
Nếu còn có người giống như cô ta phải làm sao?
Vì thế quần chúng hóng hớt bấy giờ mới bắt đầu đi tìm hiểu bối cảnh của mấy tuyển thủ top đầu, không tới mấy ngày liền đào ra được bố mẹ của Trình Chân.
"... Vừa rồi là điện thoại của công ty tớ". Đối diện với tầm mắt của Giang Diệp, Trình Chân từ tốn nói, "Bọn họ báo tin cho tớ, cậu hẳn cũng thấy được".
Cái gọi là công ty đương nhiên cũng chỉ là cô ký tạm thời với người bạn nào đó trong giới, cũng không coi như là thực tập sinh chính thức của công ty nên bên đó sợ ảnh hưởng không tốt, khuyên cô, dù sao trước đó cô cũng không muốn ra mắt, chỉ tới góp vui thôi, hiện tại đã bị bóc ra tới mức này, nếu còn không trở về thì có lẽ còn ảnh hưởng tới cả bố mẹ cô.
"... Tớ mới không về. Nếu là cuộc gọi này tới lúc trước thì đành vậy nhưng bây giờ tớ đã ở lâu như vậy, sao nói về là về được?".
Mới đầu, cô chỉ nghĩ tới chơi là chính nhưng sau đó lại thấy khác rồi.
Cô phát hiện mỗi lần lên sân khấu đều rất vui vẻ, được mọi người yêu thích rất vui vẻ, có người chờ mong cô trưởng thành một chút cũng rất vui vẻ.
Đàm Mộng ép chân cho cô trong phòng luyện tập, tuy đau tới mức cô khóc gào đòi về nhà nhưng thực sự chưa từng muốn về nhà.
Hóa ra bất tri bất giác cô đã sớm giống như họ, trở thành những thiếu nữ theo đuổi ánh sáng kia.
Trình Chân mếu máo, rầu rĩ không vui gục đầu xuống, "Hơn nữa, hơn nữa, bây giờ nếu tớ đi rồi, các fans của tớ phải làm sao đây, họ bỏ phiếu cho tớ, họ bỏ ra rất nhiều tiền".
Bởi vì cô uống rượu trái cây nên cũng hơi say, lời nói cũng mang theo men rượu.
Giang Diệp im lặng, không biết nên nói gì mới tốt.
Trình Chân buồn bực vỗ vỗ mặt, sau lại cầm một lon rượu lên, về giường mình ngồi.
"Đừng uống". Giang Diệp nhẹ giọng cản cô. "Lát nữa quản lý phát hiện phải làm sao".
Trình Chân mở lon, hu hu hai tiếng, sau lại nói: "... Lúc ấy tớ viết bản kiểm điểm là được chứ gì?".
Giang Diệp: ...
Cô gật đầu, đi đóng cửa lại, sau đó quay về nói: "Được. Muốn uống đúng không?".
Giang Diệp kéo ngăn kéo ra lấy lon cuối cùng trong đó, ngồi cạnh Trình Chân, "Có thể. Tớ viết kiểm điểm cùng với cậu là được'.
Trình Chân sửng sốt nhưng Giang Diệp đã mở lon của cô, cụng lon với Trình Chân: "Nói đi, tớ nghe".
Trình Chân lập tức không nhịn được nữa.
Cô uống hết hai hớp, nức nở nói: "Tớ không nghĩ lần này trở về là chuyện nhỏ. Quan trọng, quan trọng là, tớ... Tớ không muốn sống dưới ánh hào quang của bố mẹ mình nữa. Họ không muốn tớ tiến vào giới giải trí nhưng còn nói, nếu nhất định phải vào, bọn họ có thể lót đường cho tớ. Như vậy, như vậy, thân phận vào vòng của tớ sẽ là con gái của Trình Mộc Hà hay Dương Lâm. Tớ không thể làm Trình Chân sao?", Trình Chân hít hít mũi, thì thầm, "... Tớ không thể làm chính mình để được mọi người công nhận sao?".
Những bình luận lúc đó Giang Diệp thấy chỉ là phần nhỏ.
Phần bình luận còn lại không thiếu mấy câu như này.
[Hóa ra là con gái của Trình Mộc Hà và Dương Lâm]
[Vậy cô ta chẳng đẹp được như mẹ, hẳn là di truyền từ bố đi hhhh]
[Con gái ảnh hậu mà chạy tới chương trình tuyển chọn làm thực tập sinh, này cũng rớt hạng quá đi?]
[Ai nói không phải, địa vị của bố mẹ ở trong vòng đều không thấp, kết quả nuôi được đứa con gái nó lại chạy đi tham gia chương trình tuyển chọn, nếu tôi là bố mẹ cô ta tôi cũng tức chết 233333]
[Tuy vậy lúc này hẳn là cô ta chắc suất ra mắt rồi?]
[Từ đầu đã hoàng tộc này hoàng tộc nọ mà ai cũng chưa ngờ được hoàng tộc chân chính lại là cô ta!]
....
Bình luận như vậy không thể nói là có ác ý quá lớn nhưng khi mọi người biết được bố mẹ của cô, đã chẳng còn ai đối xử cô chỉ là Trình Chân thôi nữa.
Những nỗ lực trước đó phảng phất như chẳng đáng xu nào giờ biến thành con gái của Trình Mộc Hà và Dương Lâm.
Giang Diệp: "Tớ thấy rồi". Cô nhẹ nhàng lặp lại một lần, "Tớ thấy được Trình Chân là chính cậu. Không chỉ có cậu, những người trước đó thích cậu cũng không phải vì thân phận của cậu, họ thích cậu là Trình Chân".
Trình Chân nhìn về phía Giang Diệp, đôi mắt ướt đẫm nước mắt, "Vậy sau này thì sao".
"Sau này cũng vậy. Người thích cậu cũng sẽ không vì bố mẹ cậu nổi tiếng mà không thích cậu chứ?".
Giang Diệp sờ sờ đầu cô, nhỏ giọng nói, "Không cần nghĩ quá nhiều".
Đã nhìn ra, Trình Chân thực sự là được người nhà bảo bọc quá tốt.
Ngay cả sự hâm mộ của người khác với hào quang của bố mẹ cô, với cô đó cũng là một loại gánh nặng.
"Ừm". Trình Chân vẫn nhăn mặt, nhỏ giọng, "Từ nhỏ tớ đã lớn lên trong môi trường như vậy cho nên cậu có thể không quá hiểu cảm giác này của tớ..."
"Tớ đúng là không thể nào hiểu được", Giang Diệp khẽ cười, "Bởi vì tớ lớn lên ở trại trẻ mồ côi".
Trình Chân sửng sốt một chút.
Cô vội vàng nói: "Tớ không có ý đó!".
"Tớ biết cậu không có ý đó. Tuy vậy có cần tớ nói chút chuyện thảm thương của tớ để làm cậu vui vẻ hơn không?".
Trình Chân càng luống cuống, dùng sức lắc đầu: "Không cần không cần".
"Tớ sẽ nói cho vui chút nhé". Giang Diệp uống một hớp rượu nho, sau cười rộ lên, "Thực ra trại trẻ mồ côi cũng được mà. Hơn nữa tớ thực sự không đáng thương như các cậu nghĩ. Bình thường khi các cậu nói chuyện với tớ, cũng không cần sợ đụng tới chuyện đau lòng nào của tớ, dù sao cái tuổi nghi ngờ bản thân sao lại không có bố mẹ sớm đã qua rồi. Trại trẻ mồ côi, bốn chữ này, không phải vết sẹo của tớ, là nhà của tớ'.
Giang Diệp kể cho cô nghe một chút chuyện đã qua ở trại trẻ mồ côi.
Trại trẻ mồ côi bọn họ được xã hội quyên góp tiền nên phần lớn các bạn nhỏ đều có cơm no áo ấm, bình thường còn có chút hoạt động vui chơi thoải mái.
Bà Giang ở trại trẻ mồ côi đối xử với đứa trẻ nào cũng rất tốt, những dì và cô giáo đều là người tốt.
Trình Chân nghe tới đây, dè dặt hỏi: "Vậy có lúc cậu không vui không?".
Giang Diệp nghĩ nghĩ, nói: "Rất ít nhưng ngẫu nhiên cũng có".
Giang Diệp kể cho Trình Chân nghe một chuyện xưa.
Có một khoảng thời gian bà Giang đi công tác, trại có một dì mới tới.
Dì ấy đặc biệt nghiêm khắc và hung dữ với các bạn nhỏ, ngoài việc này ra còn lập ra một đống quy tắc lớn nhỏ chả hiểu được, chỉ cần trái quy tắc của dì là sẽ bị phạt.
Có hôm Giang Diệp sốt, ăn cơm không vô, không chỉ ăn chậm mà còn không cẩn thận đánh rơi chiếc đũa xuống đất. Dì đó đương nhiên giận tím người, muốn phạt cô đứng ngoài nhà ăn. Giang Diệp sốt tới độ không lấy được đũa, còn bị kéo ra ngoài phạt đứng, trước giờ chưa từng chịu đựng chuyện như vậy khiến cô rất tức giận.
Khi còn nhỏ, tính cô cũng quật cường, trực tiếp trả lời, "Con không đứng".
Sau đó dì kia kéo lỗ tai cô, vừa kéo tai vừa đi ra sau cửa còn lớn tiếng quát mắng cô: "Mày không bố không mẹ giận dỗi cho ai xem, mày nhìn xem chỗ này có ai để ý tới mày không?".
Giang Diệp nói tới đây thì ngừng.
Bởi vì cô cảm nhận được cái ôm của người bên cạnh.
Cô cúi đầu, thấy vành mắt hồng hồng của Trình Chân, người ôm lấy cô, giọng nói nhẹ nhàng như muốn an ủi bé Giang Diệp của ngày xưa: "Không cần buồn nha Giang Diệp nhỏ, tớ quan tâm cậu".
"Cảm ơn cậu", Giang Diệp cười, "Bạn ấy nghe được".
Bởi vì là chuyện cũ an ủi Trình Chân nên cô chỉ nói một nửa. Thoạt nhìn hiệu quả khá tốt nên cô không tính sẽ nói tiếp đoạn sau.
Nhưng câu chuyện này còn một nửa đoạn là.
Giang Diệp dựa vào tường, gật gù đứng phạt.
Sau đó cô bỗng nghe được trong nhà cũng có người đánh rơi đũa xuống đất.
Không chờ dì kia mắng hắn, hắn rất tự giác nói: "Con đi phạt đứng".
Giang Diệp: ...
Giang Diệp nghĩ thầm bạn này ngốc thế, còn dẫm lên vết xe đổ của cô mà làm rơi đũa?
Giang Diệp vừa nghĩ vừa dịch qua một bên, chừa ra chỗ đứng cho tên ngốc xui xẻo này.
Chờ khi hắn ra tới nơi, Giang Diệp liếc hắn một cái.
Ồ, hóa ra là bạn tốt Giang Trú của cô.
Giang Diệp nói với hắn: "Cậu ngốc chết đi được".
Giang Diệp không phản bác, chỉ ừ một tiếng, đứng bên cạnh cô im lặng hồi lâu.
Sau hắn mới nói, "Không cần nghe bà ta nói".
Giang Diệp: "Cái gì?".
Giang Trú lặp lại một lần: "Không cần nghe những lời bà ta nói, không phải như vậy".
"À, thực ra nói cũng chẳng sai".
Giang Diệp dựa vào tượng, cười một tiếng, vì sốt nên bắt đầu thấy hơi mờ mịt, nhịn không được bắt đầu nói hươu nói vượn, "Tớ đúng là không có người nhà, không có người quan tâm tớ. Cậu xem, hôm nay tớ sốt rồi, ngay cả người phát hiện ra cũng không có. Tớ nghĩ rồi, kể cả tớ có sốt tới chết ở đây cũng chả sao, dù gì cũng chẳng có người nhà, dù chết đi cũng chả có ai nhớ tới tớ từng sống đúng không?".
Giang Trú im lặng một chút.
Một lúc sau, hắn nói, "Sẽ không, bà chúng mình sẽ nhớ rõ, các cô cũng sẽ nhớ rõ".
"... Tớ cũng sẽ nhớ rõ. Cậu là Giang Diệp, đứng phạt cùng với tớ, là bạn tốt nhất của tớ".
Giang Diệp bỗng thấy dáng vẻ hắn nghiêm túc nói mấy lời này có hơi buồn cười.
Cô ồ một tiếng rồi nói, "Nhưng hiện tại những người khác không ở đây, nếu tớ thực sự sốt rồi, chết ở đây làm sao?".
Khi đó cô còn nhỏ, cảm thấy nếu sốt tới 40 độ có khả năng chết thật. Cô thậm chí cảm thấy vậy cũng không quá xấu, chỉ là chưa từng được ngắm nhìn thế giới bên ngoài, có chút đáng tiếc thôi.
Nhưng Giang Trú hiển nhiên bị cô dọa thật rồi.
Khuôn mặt lạnh kia có chút hoảng hốt, giọng có sự lo lắng, "Vậy... Vậy cậu có di ngôn gì không? Tớ có thể chuyển với bà cho cậu".
Di ngôn à.
Giang Diệp nghĩ nghĩ, không nghĩ ra được, đầu óc càng lúc càng mụ đi.
"... Di ngôn nói". Giang Diệp chỉ nhớ trước khi mình thiếp đi, mơ màng nói một câu, "Có lẽ chờ tớ báo mộng cho cậu đi?".