Giang Diệp nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: "Bởi vì độ cạnh tranh thấp".
Câu này của cô cũng coi như đúng.
Nếu công ty đều đưa những người khác tới "Lấp lánh 101", vậy chỉ có một mình cô tham gia "Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng".
Độ cạnh tranh cũng vì vậy mà giảm bớt không ít.
Giang Diệp không tự tin tới mức cảm thấy sau khi mình trọng sinh liền có thể lấy bản thân ra cân hẳn cả một cơn sóng của một chương trình.
Cô chỉ muốn tìm đường sống cho mình. Hơn nữa, cô hiểu rất rõ hai chương trình còn lại khốn nạn cỡ nào.
Đừng nói thí sinh top đầu và thầy cô có hot cỡ nào, dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được.
Tần Việt trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Cô chẳng lẽ rất sợ cạnh tranh với người khác sao?".
Bản chất của chương trình tuyển tú chính là cạnh tranh. Nếu chỉ nghĩ muốn được an ổn, không đột phá thì còn có gì đáng nói chứ.
Giang Diệp rất thản nhiên: "Tôi chỉ muốn tránh những cạnh tranh không cần thiết".
Trừ ở trong đội ra, đương nhiên còn tới từ bên ngoài nữa.
Nếu cô đã nhìn thấu hai chương trình kia, vậy không cần phải đi nộp mạng một cách lãng phí như vậy.
Dù sao nếu một chương trình nháo tới nửa chết nửa sống, những người vốn có fans sẽ dễ dàng được debut, mà fans của họ cũng sẽ có đủ quyền lên tiếng.
Cho nên, người bình thường như cô, dù có tỏa sáng rực rở trong chương trình, cũng sẽ bị fans của nhà khác chà đạp cho xuống.
Không cần thiết phải tốn công vô ích.
Giang Diệp dừng một chút, liếc nhìn Tần Việt, lại bổ sung một câu: "Hơn nữa, ngài sẽ không thật sự tính toán ở trong ba chương trình chỉ chọn một cái chứ?".
Đây cũng chẳng phải lựa chọn sáng suốt gì.
Nếu Tần Việt có đầu óc, nên biết chia độ mạo hiểm ra, không nên bỏ hết trứng gà vào một rổ.
Quả nhiên Tần Việt hạ mi mắt, nói: "Đương nhiên không phải, công ty vốn sẽ đưa những thực tập sinh đi tham gia các chương trình khác nhau".
Đó. Xem ra vẫn rất hiểu công việc. Đáng tiếc cô không phải người duy nhất của công ty. Giang Diệp tiếc hận trong lòng.
"Tuy vậy hiện tại tự thêm một người vào". Tần Việt hơi ngừng lại, nhìn về phía Từ Lân.
Từ Lân vội vàng nói, "Hẳn là vẫn còn kịp".
Giang Diệp xem như có được nửa câu trả lời chắc chắn, đặt bút ký tên lên hợp đồng.
Vì phải cho giám đốc thể diện nên cô còn rất có ý tứ nói: "Đương nhiên, đây chỉ là ý muốn riêng của tôi, quyết định cuối cùng vẫn dựa theo ý của anh".
Cô thu bút lại, đẩy hợp đồng qua.
"Có thể", Tần Việt nói, "Dù sao công ty của chúng ta cũng rất tôn trọng ý kiến của nghệ sĩ".
Giang Diệp cười: "Cảm ơn Tần tổng".
Nếu đã ký xong, Từ Lân phải đi tìm chỗ ở sắp xếp cho cô. Chờ đưa Giang Diệp đi ra ngoài, hắn lại đi vòng vèo về, cau mày nói: "Tần tổng, anh có ý gì?".
Vốn không phải nói rồi sao, để cô ấy thay vị trí của Dương Họa.
"Không có ý gì".
Tần Việt cúi đầu nhìn bản hợp đồng của Giang Diệp trong chốc lát, thuận tay đưa cho Từ Lân, phân phó "Tìm một thực tập sinh khác thay thế Dương Họa là được".
Từ Lân vừa định mở miệng liền nghe được Tần Việt nói: "Có vấn đề sao?".
"..... Không có".
Từ Lân trắng trợn trừng mắt ở trong lòng. Hắn nào dám có.
Ký hợp đồng xong, Giang Diệp về chung cư của mình thu dọn đồ đạc.
Hành lý của cô cũng không quá nhiều, hai cái va ly là đóng được hết, tuy vậy những thứ vụn vặt cũng rất phiền toái.
Thẳng tới 9 giờ tối, Giang Diệp khó khăn lắm mới thu dọn xong, sau đó theo xe của công ty về ký túc xác.
Tới đón cô là một đại diện nữ trẻ tuôi, họ Thẩm, ngay thẳng giỏi giang, có gì nói ấy, không có gì im lặng cho nên dọc đường cũng không nói gì với Giang Diệp.
"Ký túc xác của công ty chúng ta ở đây".
Chờ tới nơi xong, quản lý Thẩm đưa cô vào, "Ký túc xá là bốn người một phòng. Tuy vậy vì hiện tại thực tập sinh không nhiều lắm cho nên cơ bản đều là hai người một phòng".
"Em ở 103, cùng với Đàm Mộng. Nó và em cũng tham gia một tiết mục cho nên nhớ rõ, sáng mai 8 giờ cùng ngồi xe tới công ty luyện tập, tới lúc đó giáo viên sẽ giao nhiệm vụ cho các em sau. Chìa khóa đây vào đi".
Giang Diệp gật đầu, ngoan hiền nói: "Cảm ơn chị Thẩm".
Tạm biệt đại diện Thẩm xong, Giang Diệp kéo va ly vào ký túc xá.
Cơ sở vật chất của ký túc xá này không tệ. Tuy rằng là ký túc xá nhưng cũng ngang với tòa chung cư cô ở rồi.
Giang Diệp kéo hành lý tới cửa phòng 103, lại phát hiện trong phòng đã có người.
Lúc Giang Diệp mở cửa liền thấy người ta đang hoảng sợ.
Cô quay đầy nhìn thấy Giang Diệp liền nhíu mày.
Giang Diệp đoán hẳn là bạn cùng phòng Đàm Mộng mà đại diện Thẩm nói với cô, chào hỏi trước: "Xin chào".
"Xin chào".
Đàm Mộng đánh giá Giang Diệp một chút, giọng điệu không hề khách khí, "Cô chính là thực tập sinh mới tới?".
"Giang Diệp gật đầu, báo tên: "Tôi tên Giang Diệp".
"Tôi nghe rồi", cô nhỏ giọng nói thầm, "Toàn bộ công ty đều đang bàn luận thực tập sinh mới tới là cô, có ai không biết".
Giang Diệp: ?
"Khụ, tôi muốn hỏi cậu một việc", Đàm Mộng nói, "Tôi nghe nói, cậu tự nói với Tần tổng, cô cũng muốn tham gia 《Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng》?".
Giang Diệp ừ một tiếng, ngồi xổm xuống mở hành lý của mình ra.
"Không phải chứ, tôi nói, cậu có phải vì không dám đoạt C vị với mấy người La Hàm kia nên mới từ bỏ cơ hội đúng không? Cậu sợ bị họ nhắm vào nên cậu liền quay qua cạnh tranh với tôi?".
Đàm Mộng thấy Giang Diệp lãnh đạm, càng tức giận nói, "Vậy cậu có biết hay không tôi là thực tập sinh duy nhất mà công ty đưa tới chương trình này? Hiện tại tốt rồi, cậu tới đây, chương trình của tôi cũng phải sắp xếp lại".
Đàm Mộng cảm thấy bản thân rất xui xẻo. Vốn dĩ cô là người duy nhất ở công ty, tuy rằng mấy năm trước có tham gia một chương trình nhưng cũng không liên quan. Chỉ cần cô nỗ lực, vẫn có khả năng debut được. Hơn nữa, chương trình sống còn mà, không ai biết trước tương lai ra sao.
Kết quả hiện tại lại cố tình nhảy ra một người mới muốn tham gia chương trình với cô. Vốn công ty sẽ đem hết tài nguyên màn ảnh đều cho cô. Hiện tại phải chia một nửa cho người mới này.
Đây là chuyện gì cơ chứ.
Hơn nữa, Dương Họa đi rồi, người mới này không phải nên đi thế chỗ Dương Họa sao? Tới đây đoạt danh ngạch với cô làm gì?
Đàm Mộng càng nghĩ càng tức giận. Càng tức hơn chính là cô nói một tràng mà Giang Diệp cũng chẳng cho cô một cái liếc mắt.
Đàm Mông đi qua, đứng bên hành lý của cô kêu một tiếng: "Này".
Giang Diệp đúng lúc này mở khóa được hai cái va ly.
Haiz, cái va ly này cũ quá rồi, khóa cũng không tốt lắm. Sau có cơ hội nên đổi cái mới.
Đàm Mộng bị cô lơ đi, nhịn không được nói; "Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói gì không?".
Giang Diệp không ngẩng đầu, "Đang nghe".
Đàm Mộng: "Vậy sao cậu không nói cái gì?".
Giang Diệp lại mở thêm một cái va ly. Cô duỗi tay, nhẹ nhàng kéo hành lý ra sau, tránh chỗ đứng của Đàm Mộng: "Không muốn".
....
Đàm Mộng như đang đấm một cái vào bông không chiếm được cái gì, buồn bực muốn chết, "Không phải, Giang Diệp, cậu có lễ phép tí nào không, tôi tới sớm hơn cậu ba tháng, bàn về tư cách cậu phải gọi tôi là tiền bối. Hiện tại tiền bối nói chuyện với cậu, vì sao cậu không trả lời?".
".... Tôi hôm nay dọn đồ một ngày", Giang Diệp rốt cuộc giương mắt lên, nói "Rất mệt".
Đàm Mộng: "Cho nên?'.
Giang Diệp nói: "Vậy cậu không mệt sao?".
Đàm Mộng: ?
Cô hẳn không đoán được Giang Diệp sẽ hỏi cái này, trong nháy mắt không kịp phản ứng, theo bản năng hỏi lại: "Cậu, cậu đột nhiên quan tâm cái này làm gì?".
"Là thực tập sinh sắp tham gia thi đấu, cậu hẳn phải luyện tập hơn mười tiếng mỗi ngày. Nếu cậu còn có sức cãi nhau với tôi như vậy, chứng mình hôm nay cậu luyện còn xa mới đủ. Vậy xem ra thời gian huấn luyện rất nhàn nha", Giang Diệp cúi đầu nói, "Cho nên tôi đề nghị, thay vì cậu đứng đây cãi nhau với tôi, ngày mai chúng ta tới phòng tập từ từ cãi".
Đàm Mộng: .......
Cô bị những lời này nói cho nghẹn chết khiếp, không thể phản bác được.
Tức chết rồi!