Giang Diệp giật mình.
Trên ti vi, Đêm nay khó quên cũng đã hát xong rồi.
Hà Trú cầm điều khiển tắt ti vi, hệt như chẳng cảm thấy lời hứa ban nãy của mình có chỗ nào không đúng, cũng chẳng ý thức được bản thân đã bỏ lỡ cái gì, chỉ hỏi cô: "Chuẩn bị đi ngủ chưa?"
"Không phải... Anh có hiểu ý em không thế? Em cho anh thêm một cơ hội nữa, anh có thể đưa ra một yêu cầu với em".
Lần này, Giang Diệp cố ý nhấn mạnh, "Cái gì cũng được".
"Anh biết", Hà Trú nói, "Nhưng đây là yêu cầu của anh với em".
Giang Diệp lại thấy sửng sốt.
"Anh mong em luôn vui vẻ, luôn chẳng cần lo nghĩ gì làm chuyện mà mình thích, dù cho cuộc sống sau này của em có anh hay không, anh đều mong rằng em mãi mãi đều sẽ được như vậy. Lời ước này có được không?"
Hà Trú ngước mắt, nhìn Giang Diệp, cười, "Em không phải muốn đổi ý đấy chứ?"
Giang Diệp nhìn Hà Trú, cảm thấy trong lòng như có trận mưa khiến khóe mắt cô cay xè.
Cô thực ra là một người rất lý trí.
Hệt như cô biết các fans sẽ lần lượt rời đi cho nên cô chẳng ôm quá nhiều mong chờ với họ.
Bởi vì cô không phải là đứa trẻ được lớn lên trong tình yêu thương cho nên từ nhỏ cô đã biết bản thân không có quyền làm nũng vô điều kiện, không thể động một cái tức giận thì sẽ có người dỗ, trước khi muốn hưởng thụ thì phải học được cách trả giá.
Nhưng điều này chẳng đúng khi ở cạnh Hà Trú.
Hắn thực sự chẳng đòi hỏi gì, vẫn thích cô như vậy.
Vì sao chứ?
Cô có tốt như vậy sao?
Giang Diệp khịt khịt mũi, cả người nhào vào lòng hắn.
"Dù cho anh không hứa, em cũng sẽ làm như vậy"
Cô buồn bực nói: "Anh lãng phí cơ hội".
Hà Trú lại cười: "Vậy là tốt rồi".
Hắn dừng một chút, nói, "Thực ra trước kia anh từng nằm mơ. Trong mơ, em sống không tốt lắm".
Giang Diệp hơi bất ngờ.
"Em cứ bôn ba lận đận, không chỉ không thực hiện được ước mơ của mình, trên con đường theo đuổi nó cũng rất cô đơn".
Hà Trú im lặng một lúc, nói, "Nhưng may mà hiện thực không phải như vậy"
Cho nên hắn mới ước rằng, ước chuyện trong mơ của hắn mãi mãi đừng có xảy ra.
Cô gái mà hắn thích nhất định phải được sống trong tình yêu và hạnh phúc suốt đời.
Giang Diệp hình như có điều suy nghĩ.
Thân thể cô cừng đờ, sau mới chớp chớp mắt, dè dặt hỏi: "Thế... Anh có từng nghĩ ràng nếu khi anh tỉnh dậy, phát hiện giấc mơ kia là thật thì sao?"
Đời trước của cô thực sự không tốt lắm.
Cô của khi ấy chẳng thể nào trở thành nguồn sáng cho Hà Trú lần nữa.
Vậy hắn sẽ còn thích cô sao?
Hà Trú nghĩ nghĩ, nói, "Thực ra lúc anh tỉnh dậy đã đi tìm em. Anh không biết khi ấy em đang ở trong tình cảnh như nào nhưng anh muốn tới tìm em, sau đó nói với em, dù chỉ có hai bàn tay trắng cũng đừng sợ, ít nhất còn có anh".
Giang Diệp thoáng ngẩn người.
Khác với đời trước bơ vơ không nơi nương tựa, đời này có rất nhiều người thích cô.
Thích cô hoàn hảo, thích cô chói mắt, thích cô tỏa sáng.
Nhưng chỉ có một người, dù cho cô nghèo túng khốn quẫn, cả người xám xịt, vẫn yêu cô như cũ.
"..."
Giang Diệp giang tay, ôm chặt Hà Trú, giọng nói nghẹn ngào, "... Cảm ơn vì đã tới tìm em".
Hà Trú xoa đầu cô: "Là anh nên cảm ơn ông trời đã đưa anh tới gặp em. Đây là may mắn của anh".
"Là anh nói đấy nhé", Giang Diệp khịt khịt mũi, "Sau này dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng tuyệt đối không thể bỏ lại em một mình, anh thề đi".
Hà Trú gật đầu, bỗng cười nói, "Nay từ đầu không phải em bắt anh ước hả? Sao bây giờ lại thành ngược lại rồi?"
"Anh không đồng ý?"
"Đương nhiên đồng ý", ngón tay Hà Trú vân vê đồng xu, nói, "Vậy lấy đồng tiền này làm chứng. Chúng ta đều không được đổi ý".
"Nào có ai lấy đồng xu làm chứng", Giang Diệp cười, "Chẳng lẽ Mộ Dung Hà Trú* anh phải thề với trời vời đất với đồng xu rằng đời này kiếp này chỉ yêu một người là Sở Giang Diệp à?"
*Mộ Dung Vô Phong và Sở Hà Y (nếu mình không sợt nhầm), nhân vật có trong "Mê hiệp ký" của Thi Định Nhu, tác phẩm khá hay về kiếm hiệp xen ngôn tình, ai gảnh qua đọc nè thấy rì viu ổn áp lắm
Hà Trú: ...
Không khí bong bóng gì đấy giờ vỡ không còn một mảnh.
Hắn vừa định nói gì, lại bị Giang Diệp nhào qua, hôn lên cằm một cái.
"Mặc kệ"
"Em đóng dấu rồi".
"Bây giờ đồng xu nghe được, em cũng nghe được", Giang Diệp gằn từng chữ một, "Hà Trú, anh không có cơ hội hối hận".
Hà Trú nao nao, sau cũng hôn lên trán cô, như đánh dấu.
"Anh biết. Anh sẽ không hối hận".
...
Giang Diệp ở trại trẻ ba ngày.
Cho tới lúc rời đi, đã ở chung với các bạn nhỏ tới mức không có rào cản gì nữa rồi.
Lúc trước, các bạn nhỏ thấy minh tinh lớn này hạ phàm thì còn hơi sợ hãi, bây giờ lại cảm thấy cô là một người chị vừa thú vị vừa không làm đỏm, khác hẳn với mấy người nói là làm từ thiện mà chỉ tới chụp mấy bức ảnh cho có rồi về.
Trước khi về, Giang Diệp nhịn không được cảm khái, "Mấy ngày này, sau khi chăm trẻ xong, em cảm thấy lúc về em đi tham gia mấy show có liên quan tới trẻ con được rồi"
"Ái ái đau, bé ơi, đừng túm tóc chị..."
"Chị Giang Diệp, chị Giang Diệp"
Bé gái túm góc áo của cô, ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt sáng lên, "Về sau em có thể trở thành người giống như chị không?"
Giang Diệp ngồi xổm xuống, nhìn cô, cười cười nói, "Sao lại nói trở thành người giống chị thế?"
"Em cũng muốn giống như chị, lên TV, lên rất nhiều sân khấu, hát rất nhiều bài"
Sau khi bé gái nói xong, lại thì thầm, "Nhưng bọn họ đều nói em đang mơ mộng hão huyền..."
"Nằm mơ có gì không tốt đâu", Giang Diệp xoa xoa mặt con bé, "Chỉ cần em muốn, em có thể làm được".
Cô nghĩ nghĩ, lại cởi vòng tay của mình ra đeo cho cô bé, "Giữ vững ước mơ, trưởng thành cho tốt".
Bé gái kinh ngạc trợn tròn mắt.
Hà Trú đứng ở cửa, cười cười nhìn hết cả quá trình Giang Diệp chiều con bé, cuối cùng mới nói: "Đi thôi".
Giang Diệp nghe vậy đứng dậy, xoa xoa đầu bé.
"Đừng trở thành người giống như chị. Phải cố gắng nhiều sau đó trở thành người giỏi hơn cả chị. Thời đại tiếp theo, nói không chừng là chính em tạo ra đó".
...
Vừa mới kết thúc kỳ nghỉ đông, Giang Diệp bắt đầu trù bị cho buổi biểu diễn cá nhân của cô.
Đây là buổi biểu diễn đầu tiên sau khi cô rời công ty, có bao nhiêu phân lượng đương nhiên không cần nói cũng biết.
Nhưng Giang Diệp cố tình lại quyết định miễn phí cho buổi biểu diễn này.
Đương nhiên, các suất vào chỉ dành cho fans nhà mình thôi.
Nhưng lúc tin tức này mới được tung ra đã nổi lên một trận bão lớn.
Các cư dân mạng cũng có cách nhìn khác nhau với việc này.
[Không phải chứ, vừa rời công ty xong đi miễn phí buổi biểu diễn, Giang Diệp có ý gì đây?]
[Điển hình cho hành vi thừa tiền lắm của, thực sự muốn làm nhà từ thiện lớn nhất giới à?]
[Tuy rằng đúng nhưng nếu là Giang Diệp cũng không lạ mà, dù sao xét cả giới giải trí này, bàn về độ chiều fans cô ấy đứng thứ hai không ai đứng thứ nhất, buổi biểu diễn cá nhân đầu tiên lấy danh nghĩa báo đáp fans mà miễn phí, hẳn fans của cô ấy đang khóc chết đấy]
[Nhưng cô ấy không phải chuyển hình rồi sao, sao còn dùng cách của thần tượng đi đối xử với fans chứ?]
[Đừng gato, fans tui vui sướng đi nhận vé, Giang Diệp là thần tượng chúng tôi cũng coi như thần tượng, làm ca sĩ chúng tôi coi như ca sĩ, dù sao để con bé vui vẻ một đời là thật!]
...
Có rất nhiều kiểu suy diễn nhưng Giang Diệp không để ý.
Đây là chuyện giữa cô và fans, cũng chẳng liên quan gì tới những người khác.
Hơn nữa, các suất tham gia đã giao cho bên fans club xét duyệt, bọn họ xét duyệt ra sao đều có tiêu chuẩn của bọn họ, Giang Diệp cũng không cần lo lắng xem xem có ai đầu cơ trà trộn vào không, chỉ chuyên tâm chuẩn bị cho buổi biểu diễn của mình.
Hà Trú thực ra cũng không hiểu lắm hành động của cô nhưng lần này, Giang Diệp lại giữ bí mật với hắn.
Cô chỉ giữ cho hắn một vị trí ở hàng ghế đầu tiên, cũng nói, "Không cần hỏi vì sao, chỉ cần nhớ tới lúc ấy nhất định phải tới xem, em có bất ngờ dành cho anh".
...
Buổi biểu diễn của Giang Diệp được tổ chức vào ngày Valentine trắng.
8 giờ tối, cô được dàn giáo nâng lên sân khấu.
Tiếng thét chói tai vẫn vang vọng khắp khán đài.
Sân vận động này chứa được hai mươi nghìn người, sau khi trải qua sự xét duyệt nghiêm khắc của fandom, ít nhất đều là fans theo cô từ hai năm trở lên.
Trong đó không thiếu fans đã lui về dần, nghe nói cô làm buổi biểu diễn miễn phí đặc biệt lại trở về, giớ lên lightstick đã từng tiếp ứng cho cô, lại một lần nữa hét to tên cô.
Giang Diệp chuẩn bị bài hát cho buổi biểu diễn cũng không nhiều nhưng bài nào cũng có ý nghĩa, hầu như là các tác phẩm tiêu biểu từng năm từ khi cô ra mắt tới bây giờ.
Mỗi một bài hát hệt như một bức tranh về thời gian bày ra trước mặt fans, hóa ra bọn họ đã đi cùng với cô được lâu như vậy rồi.
Cho tới trước bài hát cuối cùng, Giang Diệp mặc váy cưới để bày tỏ quan điểm của bản thân.
Bộ váy cô chọn cũng rất hoa lệ, làn váy bồng lên, lúc cầm làn váy bước ra, thật sự giống như một cô công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.
Hình như cô về hậu trường dặm lại phấn, lớp make up tinh xảo, ngay cả lông mi cũng được điểm một ít hạt lấp lánh, dường như sân khấu này không phải nơi cô biểu diễn nữa mà là thảm đỏ trong hôn lễ của cô.
Tiết thét chói tai lại sôi trào lần nữa.
"Trời ơi xinh quá đi a a a a a...."
"Hu hu hu hu có cảm giác con gái tôi lớn thật rồi!!!"
Hà Trú ở hàng VIP: ?
Sống lưng hắn chợt thẳng đờ, nhìn Giang Diệp ở trên đó, trái tim lại đập nhanh hơn.
Giang Diệp bước về trước, cầm lấy mic.
"Mười sáu tuổi mình chọn nghề này, 18 tuổi ra mắt, tới bây giờ cũng đã được mười mấy năm. Cho tới nay, luôn cảm ơn mọi người đã bầu bạn bên mình. Dù cho mình dùng thân phận gì, là thần tượng hay là ca sĩ, các cậu đều ở phía sau mình, cổ vũ mình".
Giang Diệp thực ra có hơi khẩn trương.
Cô gắt gao nắm lấy mic, ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn qua mỗi một góc của khán đài.
Từ góc của cô, rất khó để thấy được rõ mặt của từng bạn fans nhưng dường như có thể cảm thấy được tấm lòng của họ.
Cô vì nghề nghiệp này mà dành trọn mười mấy năm thanh xuân, có thể nói là không thẹn với lòng của mình.
Ngay cả khi từ biệt, cũng là cách lãng mạn nhất mà cô có thể nghĩ tới.
"Nhưng thần tượng thì cũng sẽ có một ngày phải tốt nghiệp. Hai năm trước, các cậu đã sát cánh bên mình lúc chuyển hình quan trọng nhưng hình như mình chưa chính thức làm đã từ biệt rồi. Dù sao ở giới giải trí trong nước, giới hạn giữa thần tượng và ca sĩ hát nhảy cũng không mấy rõ ràng. Do đó, để mình tạo ra vạch ngăn cách này đi. Đã từng là thần tượng, Giang Diệp bây giờ chính thức muốn nói lời tạm biệt với các bạn".
Giang Diệp cười cong cong khóe mắt, tuyên bố một tin tức lớn, "Bởi vì cô ấy phải mặc chiếc váy cưới này, bước một bước trong cuộc đời của mình".
Cả khán đài nghe vậy tức thì ồ lên.
"?! Tôi nghe được cái gì cơ!"
"Không phải chứ Giang Diệp em đừng làm chị sợ!!"
"Em đừng nói với chị bây giờ em về là lấy chồng luôn nhé!!"
Giang Diệp duỗi tay trấn an mọi người, "Còn chưa nhanh như vậy đâu. Mình chỉ là tìm được một việc quan trọng khác ngoài việc đứng trên sân khấu thôi".
Trong tiếng nghị luận sôi nổi, Giang Diệp thản nhiên nói, "Mình có người mình thích rồi. Mình cảm thấy, điều này hẳn phải nói với các cậu trước"
Cô ngừng một chút, cười rạng rỡ, "Không sai, vì so với bạn bè mình hay người nhà, các cậu còn muốn biết tin tức này sớm hơn".
Fans rất quan trọng với cô.
Dù cho bây giờ phần lớn các fans đã đồng ý chuyện cô yêu đương, thậm chí còn nói đùa là có thể so với anh rể nhà khác lợi hại hơn thì càng tốt, em gái nhà mình cả đời chưa từng thua ai thì tới lúc tìm anh rể càng không thể thua được.
Nhưng Giang Diệp vẫn muốn dùng nghi thức này để thông báo cho họ biết cho nên trong buổi biểu diễn này, cô không thu tiền vé vào của bất kỳ một ai cả,
Đây là nghi thức bế mạc long trọng nhất, chân thành nhất mà cô có thể làm được.
Bên dưới đã có fans khóc rồi.
Trong tiếng hét hò không dứt vang lên.
Hà Trú ngồi ở hàng thứ nhất, trong lòng tràn đầy sự kinh ngạc và cảm động.
Hắn chưa từng nghĩ tới Giang Diệp có thể làm được tới mức này.
Giang Diệp bình tĩnh nhìn họ, dịu dàng cười rộ lên, "Mình còn một bài hát cuối cùng muốn gửi tặng tới mọi người".
Âm nhạc vang lên.
Đây là một bài hát tiếng Quảng rất nổi tiếng.
Giang Diệp không biết nói tiếng Quảng nhưng khi hát bài này, cách phát âm rất tiêu chuẩn, hiển nhiên là đã luyện tập rất nhiều lần.
Có lẽ trong rất nhiều những buổi đêm, cô đã sớm nghe qua bài hát này rồi quyết định hướng đi cho cuộc sống của mình rồi.
...
"Ước mơ viển vông được chắp cánh, chẳng bao giờ là xa xôi khó với.
Sau này trở thành danh ca, trở thành cô dâu đều là lý tưởng".
....
Từ đó về sau, idol Giang Diệp luôn tỏa sáng, sắp sửa trở thành tân nương cũng tỏa sáng như vậy.