Khách sạn, phòng 1203.
Giang Diệp vẫn còn sợ hãi uống một hớp nước, mới hỏi Hà Trú tới kịp: "Sao cậu biết tớ ở đây?".
Cô dường như nhớ tới cái gì, đoán. "Là anh Từ nói cho cậu hả?".
Cô nói mà Từ Lân không có việc gì sao còn gọi điện hỏi cô tới nơi chưa làm gì.
Hóa ra là hỏi thay người ta.
Hà Trú bất thình lình bị nhìn thấu chột dạ không nhìn thẳng.
Giang Diệp lại hỏi: "Thế cậu tới tìm tớ có việc gì sao?".
Hà Trú: ...
Nguyên nhân cụ thể thì có hơi biến thái.
Hắn chẳng muốn thừa nhận đâu.
Hai ngày này hắn cứ mơ đi mơ lại một giấc mơ.
Trước đó chỉ có sốt mới thỉnh thoảng mơ thấy.
Bây giờ, hầu như cứ tới tối hắn nhắm mắt lại sẽ liên tiếp thấy lại cảnh Giang Diệp gặp tai nạn.
Chân thực quá mức, chân thực tới nỗi hắn lại lần nữa nảy sinh sự nghi ngờ.
Chờ sau khi tỉnh lại, hắn mới phát hiện, ngày Giang Diệp gặp tai nạn trong mơ hình như sắp tới rồi.
Vận mệnh đã định sẵn, như là đang nhắc nhở hắn cái gì.
Ngay từ đầu hắn cho rằng bản thân chỉ mơ nhiều ngơ ra thôi.
Trong giấc mơ, Giang Diệp bị xe đâm là do cô lẻ loi một mình.
Mà bây giờ Giang Diệp đi đâu cũng có một đám nhân viên công tác chạy theo, hẳn là không xảy ra chuyện gì được.
Nhưng ngay khi hắn nghe Từ Lân nói cô chuẩn bị xin nghỉ dài hạn, trong lòng hắn tức thì vang lên tiếng chuông cảnh báo, dự cảm chẳng lành ngày một tăng.
Hắn cũng xin nghỉ theo, mua vé cùng chuyến bay tới LA.
Nhưng bởi vì chưa xác định nên Hà Trú cũng ngại đi nói thẳng với Giang Diệp rằng hắn nằm mơ thấy mấy ngày nay có thể cô sẽ gặp chuyện cho nên hắn chỉ có thể lẳng lặng đi theo cô.
Hà Trú quyết định rằng nếu Giang Diệp gặp nguy hiểm thật thì hắn nhất định phải bảo vệ cô.
Nếu không có thì do hắn nghĩ nhiều, sau cũng sẽ không nhắc tới nửa chữ với Giang Diệp.
May mắn.
May mắn hắn tin vào trực giác của mình.
Giấc mơ chú định vận mệnh này, lần trước đã vớt hắn ra khỏi cuộc đời bình phàm kia.
Mà lúc này đây, rốt cuộc tới lượt hắn tới cứu Giang Diệp.
Hà Trú: "Tớ...".
Giang Diệp thực ra đã tìm lý do cho hắn xong rồi.
"Cậu cũng nghỉ dài hạn à? Thế cậu cứ nói thẳng với tớ là được còn đi hỏi anh Từ làm gì?".
Giang Diệp nói xong ngừng một chút.
Ngay lúc Hà Trú cho rằng cô sẽ mắng to hắn biến thái gì đó, Giang Diệp chớp mắt, nói, "Cậu không phải là.... Là tới gây bất ngờ cho tớ đấy chứ?".
Hà Trú: ...
Quả nhiên Giang Diệp chẳng bao giờ nảy sinh hoài nghi với hắn.
Hắn có hơi áy náy nói dối, "Không có. Tớ muốn nghỉ thôi, sau lại nghe anh Từ nói cậu cũng tới đây bèn nghĩ tới tìm cậu, không ngờ là gặp được đúng lúc ấy".
Giang Diệp thở ra một hơi, nhớ tới chuyện mới xảy ra khi này còn có chút kinh hồn táng đảm: "Cũng may có cậu ở đó, thực sự quá trùng hợp".
Chỉ xém tí nữa thôi, nói không chừng cô sẽ bị cuốn đi theo kiếp số của vận mệnh.
Hà Trú khẽ cong cong môi, phụ họa theo cô: "Thật trùng hợp!".
"Đúng rồi", Giang Diệp hỏi hắn, "Cậu xin nghỉ mấy tháng?".
Hà Trú lại hỏi cô, "Cậu xin nghỉ mấy tháng?".
"Khoảng hai tháng", Giang Diệp tính tính, "Ít nhất là cuối năm phải về, những hoạt động cuối năm hầu như chẳng lùi nổi, nếu bỏ qua nữa thì tớ khỏi lăn lộn ở giới giải trí làm gì".
Nhớ tới một đống công tác đang chờ cô cuối năm, Giang Diệp tức thì cảm thấy đau đầu, buồn bực xụ mặt.
"Khéo nhỉ". Hà Trú mặt không đổi tim không nảy nói. "Tớ cũng xin nghỉ tới cuối năm".
Giang Diệp tính qua một chút, cũng đúng.
Năm ấy, Hà Trú thi nghiên cứu sinh xong, trực tiếp về công ty, từ đó về sau, cả năm ngoài ngày nghỉ theo chế độ ra thì chẳng xin nghỉ một lần nghỉ đông nào.
Bây giờ tính ra, chắc cũng được tầm hai tháng nghỉ đông.
Tha hương gặp cố tri, còn là bạn bè lâu năm.
Giang Diệp thấy vui vẻ hơn.
"Thế đúng lúc mà. Dù sao ở nơi này cũng chẳng ai biết chúng ta, nếu không làm bạn lữ hành nhỉ?'
Giang Diệp nói xong lại như nhớ tới cái gì, "Nhưng lần này tớ vội vàng đi du lịch, chẳng lên kế hoạch gì cả. Cậu có nơi nào muốn đi không, cho tớ tham khảo xíu xiu?".
Hà Trú: ...
Hắn có thể có kế hoạch gì.
Toàn bộ kế hoạch của hắn chỉ là tới tìm Giang Diệp.
Hà Trú nghĩ nghĩ, tùy tiện lấy cớ, "Tớ cũng chỉ ra ngoài tìm linh cảm sáng tác, đi tới đâu tính tới ấy"
"...".
Giang Diệp cười khanh khách, khẽ nói, "Được thôi. Thế chúng mình đi tới đâu tính tới ấy".
Nếu là mấy năm trước, cô chắc chắn sẽ chẳng to gan như thế.
Chạy trốn cùng một người tới một vùng đất mới, sắp sửa bắt đầu một cuộc mạo hiểm tùy hứng chẳng rõ mục đích.
....
Hai người nói chuyện hồi lâu, thẳng tới giữa trưa.
Hơn nữa cơm trên máy bay cũng chẳng dễ ăn, Giang Diệp thấy hơi đói.
Hà Trú hỏi cô: "Đặt cơm hay ra ngoài ăn?".
Giang Diệp lắc lắc đầu.
Cô không thích ăn cơm Tây cho lắm.
Cũng may lần này đi cô đã có chuẩn bị, lập tức lôi ra hai thùng mì từ trong valy.
Vẫn là vị bò hầm truyền thống.
Hà Trú: ...
Thấy Giang Diệp hứng thú dạt dào, hắn lại nuốt lời muốn nói về, gật đầu, "Được".
"Cậu có nhớ khi chúng mình ở trại ấy, mì ăn liền đúng là quá xa xỉ", Giang Diệp vừa đợi mì chín vừa cảm khái, "Khi ấy tớ nghĩ, nếu sau này khi lớn lên ngày nào cũng được ăn mì thì tốt biết bao".
Hà Trú: "Sau này thì sao?".
"Chờ tới khi tớ nghèo rớt mùng tơi hôm nào cũng ăn cái này, ăn tới độ muốn huệ luôn", Giang Diệp nói, "Không ngờ là đã qua lâu thế rồi mà bây giờ tớ vẫn nhớ đây này".
"Đúng vậy", Hà Trú nhìn cô, cảm thán, "Hóa ra đã lâu như vậy rồi".
Thời gian bọn họ quen nhau cũng đã hơn hai mươi năm.
Hắn vậy mà còn thích Giang Diệp.
Cố chấp, kiên trì, chẳng sợ không có khả năng nhưng vẫn cứ thích cô.
...
Giang Diệp không có kế hoạch là không có kế hoạch thật.
Chờ ăn xong cơm trưa, cô và Hà Trú ra ngoài lên xe bus, chỉ đơn giản ngồi ở tầng trên cảm nhận cơn gió thổi qua, nhìn phong cảnh ven đường đều thấy tự do tới lạ.
Bọn họ xuống xe ở một công viên.
Không ngờ là đi dạo chưa được bao lâu, một trận mưa to đột nhiên ào tới.
"Xong rồi", Giang Diệp nói, "Tớ không đem ô".
Lần du lịch này của cô là tùy hứng, không chỉ không có kế hoạch cũng chẳng xem dự báo thời tiết.
Giang Diệp vừa định giơ tay che mưa.
Giây sau, Hà Trú đã cởi áo khoác của mình, khoác lên đầu hai người.
Giang Diệp vừa ngước mắt, đã thấy nhiệt độ cơ thể từ chiếc áo khoác của hắn phủ xuống.
Bả vai hai người khá sát, tim Giang Diệp đập nhanh như ống lũ xả nước.
Hệt như bắt đầu từ cái ôm ngày hôm đó kéo cô về từ tai nạn xe cộ, khoảng cách bạn bè đúng mực giữa họ như bị mài mòn bớt đi.
Mấy năm gần đây, cô và Hà Trú vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè.
Hà Trú còn nghĩ cho thân phận idol của cô hơn cả cô cho nên hai người hầu như chẳng hề gặp mặt riêng lần nào, nói chuyện công việc không qua điện thoại thì cũng ở công ty.
Giang Diệp nói đùa với hắn: "Cậu sao còn sợ bị chụp hơn cả tớ cơ à? Cậu cũng biết lo cho fans cậu rồi sao?".
"Nào có fans của tớ", Hà Trú nhẹ nhành đẩy đi, "Tớ chỉ là sợ bị chụp thì sẽ có ảnh hưởng không tốt với cậu, giám đốc sẽ trừ tiền lương của tớ".
Bây giờ thì không cần.
Hà Trú không kiêng kỵ, cô cũng không cần.
Trong nháy mắt, dường như có thứ gì đó nằm dưới mặt đất tĩnh lặng hồi lâu âm thầm trồi lên khỏi mặt đất.
Hai người tìm được một mái hiên trú tạm.
Hà Trú chưa nói gì, khoác áo lên cho cô, bản thân cầm điện thoại gọi xe.
Giang Diệp khoác áo của hắn, ngẩng đầu theo bản năng nhìn hắn.
Hà Trú năm nay cũng đã 30, so với khí chất thiếu niên khi mới gặp lại, bây giờ đã thêm nhiều sự chín chắn và trưởng thành khiến người khác yên tâm.
Hắn rất ít khi nào nhắc tới sinh hoạt tình cảm của mình với cô, cô cũng không biết cô gái hắn nói đã thích rất lâu có kết quả gì hay không.
Chắc là không có, tình yêu thuở niên thiếu nào dễ dàng có được cái kết trọn vẹn.
Cho nên vòng đi vòng lại, tới bây giờ hình như hắn vẫn độc thân.
Giang Diệp cũng chẳng biết vì sao lại nghĩ tới chuyện này vào lúc này
Chỉ bỗng nhiên cảm thấy, trận mưa to này ào tới hình như cũng chẳng có gì quá xấu.
...
Hai người gọi xe về khách sạn.
Hà Trú rũ rũ áo khoác dính mưa của mình, nhìn Giang Diệp.
Tóc của cô hơi ướt, mặt cũng đỏ lên.
Hà Trú ho nhẹ một tiếng, di dời tầm mắt: "Cậu mau đi tắm đi, đừng để bị cảm".
Hắn lấy thẻ phòng của mình, "Tớ đi về trước".
Qua một tiếng, Hà Trú nghe được tiếng gõ cửa.
Hắn đi mở cửa, chỉ thấy Giang Diệp ôm hai cốc trà gừng đi qua, "Tớ vừa mới pha, cậu cũng đừng để bị cảm".
Cô vừa mới tắm xong, tóc hơi ướt, mùi dầu gội đầu thoang thoảng xung quanh.
Hô hấp của Hà Trú hơi cứng lại, mở cửa cho cô đi vào.
Hắn nỗ lực làm ra vẻ bản thân không có chuyện gì, "Tớ vừa mới xem dự báo thời tiết, cơn mưa này cũng phải hai ngày. Ngày mai cậu muốn đi đâu? Hay là ở khách sạn chờ thêm hai ngày?".
"Đều được. Tớ vốn chỉ tới giải sầu, đi chỗ nào cũng thế".
Giang Diệp ngồi xuống ghế sô pha, nghe tiếng mưa rơi tí tách, bỗng nói, "Cậu không hỏi tại sao tớ lại xin nghỉ hả?".
Hà Trú ừm một tiếng, "Tớ sợ cậu không muốn nói".
"Cũng không phải không muốn nói", Giang Diệp nói, "Chỉ là có hơi... Không chịu đựng được nữa, muốn đổi một nơi khác nghĩ cho rõ".
Tay cô ôm cốc trà gừng, nhẹ nhàng thở dài, "Có lẽ là do tớ nghĩ chuyện chuyển hình quá đơn giản rồi".
Hà Trú không đồng ý; "Cậu chuyển hình khá thành công".
"Trước đó tớ cũng cảm thấy như vậy nhưng album lần này làm tớ thấy nghi ngờ bản thân mình. Một mặt, các fans tớ tuy không thích tác phẩm này nhưng vẫn cắn răng nói thích, thay tớ quảng bá khắp nơi. Tớ cảm thấy rất có lỗi với họ. Còn về mặt khác, tớ lại cảm thấy có hơi thất bại, bởi vì thị trường không tiếp thu tác phẩm mới của tớ".
Nghiêm túc làm album nhưng không được đáp lại như mong muốn, thậm chí còn chẳng được hưởng ứng tốt bằng mấy tác phẩm làm đơn giản.
Cảm giác cách biệt này khiến người khác rất khó chịu.
Hà Trú lẳng lặng nhìn Giang Diệp.
Cô rất hiếm khi có lúc như vậy, ngồi trên sô pha khách sạn, ánh mắt mông lung như một con mèo nhỏ bị người khác vứt bỏ.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã.
Còn cô rõ ràng là ngồi ở đây nhưng lại như trầm mình trong cơn mưa.
Một lúc lâu sau, Hà Trú cuối cùng mới mở lời, "Album mới của cậu tớ nghe rồi, không có vấn đề gì, phong cách rất đặc biệt, là kiểu tớ thích".
"Tớ biết cậu sẽ nói như vậy", Giang Diệp ngẩng đầu lên, mỉm cười, "Trước khi phát hành, cậu đã nghe qua rất nhiều lần cho nên sự nhận xét của cậu không có giá trị tham khảo".
"Nói như thế lần thất bại này xem như hai đứa mình cùng thất bại", Hà Trú nói.
Giang Diệp nao nao, cười rộ lên, "Sao cậu còn ôm nồi về phía mình chứ?"
Cô thở dài: "Có liên quan gì tới cậu đâu, lần này hoàn toàn là trách nhiệm của chính tớ. Tớ muốn thay đổi nhưng thất bại rồi".
Hà Trú an ủi cô, "Thử thay đổi là có hơi khó nhưng cậu bước ra được một bước đã là thành công rồi".
Giang Diệp: "... Bao nhiêu năm vậy rồi, cậu cũng học được cách an ủi của tớ rồi. Nói đi, xem bao nhiêu đoạn phỏng vấn của tớ".
Hà Trú: ...
Quả nhiên, canh gà* truyền thống với Giang Diệp là vô dụng.
*Canh gà tâm hồn, ý chỉ sự vỗ về an ủi.
Bản thân cô là đại sư canh gà đó.
Hắn lập tức đổi cách an ủi: "Tớ cũng chẳng thấy đây là thất bại, có lẽ tác phẩm của cậu cần thời giản để kiểm nghiệm. Dù sao 《Khúc hát ru 》của Schubert lúc ấy cũng chỉ để hắn đổi lấy một đĩa khoai tây hầm thịt bò".
Giang Diệp muốn cười, lại cố gắng nén lại, giả vờ nghiêm túc, "... Không có kiểu an ủi vậy đâu nhé".
Cô nghe Hà Trú nói, "Cậu cũng không cần áy náy với các fans của mình, bọn họ chỉ đang dùng cách của mình để tiếp tục yêu cậu thôi".
Giang Diệp: "Tớ biết nhưng tớ cứ miên man nghĩ mãi, nếu có một ngày họ chẳng yêu tớ nữa, thị trường cũng chẳng thích các tác phẩm của tớ, chờ tới ngày ấy tớ nên làm gì?".
Hà Trú: "Sẽ chẳng có ngày ấy".
Giang Diệp: "Tớ nói là nếu".
Trong phòng lâm vào giây phút trầm mặc ngắn ngủi.
Một lát sau, Hà Trú mở miệng, "Nếu nói vậy, cậu còn có tớ".
Hắn nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh như thể chỉ đang kể lại một sự thật đơn giản, "Tớ vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu".
Tác giả có lời muốn nói:
Trước đó có nhìn thấy một đoạn này, rất thích hợp với CP của chúng mình.
"Thế giới sẽ nói với em rất nhiều đạo lý, sĩ diện, chút sai lầm nho nhỏ cũng sẽ bị trừ điểm chẳng nể nang gì. Ở chỗ của tôi thì khác, tình yêu của tôi bộc bạch, ngay cả khi chính em chẳng thích bản thân mình thì vẫn có tôi yêu em".
Chút tâm hự của edit: Không check được bên bản gốc nên có đôi chỗ bên bản cv hơi ngang tui dịch theo cảm nhận thui nghen, đúng là không có bản gốc khó quá mà