Trước khi Giang Diệp tới, người đại diện đã nói với bên đạo diễn rồi.
Lúc sau chỉnh sửa, không cần quay đoạn Giang Diệp vắng mặt do bị ốm, sợ tới lúc ấy hiệu quả lại thành dấy lên tranh luận, cứ cắt thành cô luôn ở đó là được.
Cho nên Giang Diệp chỉ đơn giản chào hỏi mọi người xong, cũng không hỏi quy trình, nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình.
"Ngại quá thầy Trần, để một mình thầy chiến đấu hăng hái hơn nửa trận", sau khi Giang Diệp ngồi xuống, cô lật tư liệu của tuyển thủ, thì thầm hỏi thầy Trần Nhất Minh, "Bây giờ tới đâu rồi ạ?".
Trần Nhất Minh: "Tuyển thủ số mười tám, Hà Trú'.
Hà Trú?
Sao cái tên này nghe quen vậy.
Các thầy cô bên cạnh đang hỏi Hà Trú, Giang Diệp bèn thuận thế ngẩng đầu nhìn, không nghiêng không lệch đối diện với ánh mắt của hắn.
Giang Diệp: ?
Giang Diệp: ???
Giang Diệp nhanh chóng cúi đầu đọc tư liệu của hắn một lượt, lần ngẩng đầu sau đã có chút ngạc nhiên lướt qua khuôn mặt nhưng cũng bị cô che giấu rồi.
Các thầy cô còn lại chẳng tiếc lời khen của bản thân.
"Đây là tác phẩm tốt nhất tôi nghe được ngày hôm nay. Là một bản tình ca miêu tả về tình đơn phương, nó có buồn nhưng không bi lụy, không theo khuôn sáo cũ kỹ, khá khó có được. Nhưng có thể nói một chút không, người bình thường lúc sáng tác đều sẽ kết hợp một chút tình cảm mình từng trải qua, bài hát này của em cũng vậy sao?".
Hà Trú chớp mắt, sau mới cười nói, "Có thể coi như vậy".
Cảm xúc cả người hắn nhìn có vẻ tích cực hơn vừa rồi nhiều.
Thầy cô hỏi mấy câu hắn đều đáp rất trơn tru.
Cho tới khi có người hỏi, "Nhìn trên tư liệu của em viết công ty của em là Giải trí Thịnh Duệ. Vậy em có quen trợ giảng Giang Diệp không?"
Giang Diệp đột nhiên được nhắc: ?
Cô còn đang chìm trong suy tư sao Hà Trú lại tới đây tham gia show, lúc này mới phản ứng lại Từ Lân nói người cô cần quan tâm vậy mà là Hà Trú.
Thế giới này bé quá nhỉ?
Thầy cô nào cũng có kịch bản.
Câu hỏi này được viết trên đó, vốn là muốn để tuyển thủ ké ít nhiệt của Giang Diệp, cũng có thể để họ tương tác đôi chút.
Khác với sự thoải mái khi trả lời các vấn đề trước, Hà Trú bỗng yên tĩnh một lúc.
Hắn nhìn về phía Giang Diệp, bỗng cười, "... Em đương nhiên biết Giang Diệp nhưng em ấy chưa chắc đã biết em".
Hắn dừng một chút, "Tuy vậy, có thể thấy em ấy, em rất vui".
Máy quay nhanh chóng lia tới chỗ Giang Diệp.
Giang Diệp cũng nhìn qua.
Bởi vì thời gian xa cách đã lâu, lúc cô nhìn Hà Trú, cũng có chút không nhận ra hắn.
Nhưng nhìn thấy nét mặt của hắn, cô khẳng định.
Đây là người cô quen.
Nhưng Hà Trú chẳng đề cập tới chuyện trước kia của cô, biểu hiện trông thực sự như là lần đầu gặp mặt vậy.
Giang Diệp nghĩ nghĩ, phối hợp cười cười, nói, "Không sao, bây giờ quen cũng được".
Thế sự xoay vần, biến chuyển chỉ trong chớp mắt.
Vậy làm quen lại một lần nữa đi.
Lúc này chẳng còn lấy thân phận hai người bạn nhỏ giúp đỡ nhau trong trại trẻ mồ côi nữa mà là lấy thân phận thần tượng đỉnh lưu Giang Diệp và thiên tài soạn nhạc tài ba tương lai Hà Trú.
Trong đoạn giao nhau giữa ước mơ của chúng ta, lại một lần nữa hỏi lại tên nhau.
...
Sau khi hỏi xong Hà Trú, tới lượt thầy cô và trợ giảng ấn đèn.
Ngoài Giang Diệp, tất cả mọi người đều ấn.
Trần Nhất Minh nghiêng đầu liếc nhìn cô, tò mò hỏi: "Em không ấn sao?".
"Em chưa nghe hết cả bài, ấn cũng không tốt lắm", Giang Diệp cười cười, "Hơn nữa, nếu cùng một công ty, em nên tránh mặt chút thì hơn, không thì có người nói em thiên vị thì phải làm sao đây".
Mọi người trong sân cười lớn.
Có tuyển thủ hét lên , "Không đâu cô Giang! Bây giờ ai cũng biết, Giải trí Thịnh Duệ là non sông lớn ắt có nhân tài ở!".
Dù là thần tượng hay người soạn nhạc đều lấy tiêu chuẩn diễm áp toàn sân khấu.
"Cho nên nha", Giang Diệp cười, "Em tin rằng, dù em không cho cơ hội này, thầy Trần cũng nhất định sẽ ấn, không cần em nữa đâu".
Trần Nhất Minh cười: "Tin tưởng thầy vậy sao?".
Giang Diệp gật đầu.
Thực ra đương nhiên không phải tin tưởng Trần Nhất Minh mà là tin Hà Trú.
Tin rằng với thực lực của hắn, nhất định sẽ đạt được sự tán thưởng của Trần Nhất Minh.
Quả nhiên Trần Nhất Minh nói, "Đúng vậy, Giang Diệp khá hiểu thầy".
Hắn am hiểu nhất là về tình ca, khá hợp với Hà Trú.
Hơn nữa, khi nhìn thấy Hà Trú, hắn cảm thấy rất giống với khi hắn nhìn thấy Giang Diệp.
Tác phẩm tự sáng tác có phong cách của mình, tuy rằng ngây ngô non nớt, chưa mấy thuần thục nhưng lại có tiềm lực lớn.
Ý nghĩa của chương trình bọn họ không phải là khai quật những người mới như này sao?
Nếu là người đã nhuần nhuyễn trong việc sáng tác, ngược lại rất khó tiếp thu ý kiến của bọn hắn, càng khó có được biến hóa lớn chỉ trong hai tháng ghi hình này.
Mà người mới vừa có tiềm lực vừa có sức sống như Hà Trú, đúng là hợp với yêu cầu của hắn.
Trần Nhất Mình quả nhiên ấn đèn.
Trong sân, Hà Trú nhìn chằm chằm về phía ấy, sau khi nhìn thấy đèn sáng lên mới như là thở phào được một hơi.
Hắn chẳng hề chần chừ chút nào, thậm chí còn chưa nghe các thầy cô lôi kéo đã nói, "Em chọn gia nhập đội của thầy Trần Nhất Minh".
Các tuyển thủ gia nhập thành công đang ngã ngồi ở ghế mình.
Lúc Hà Trú đi qua, nhìn thấy cô ngẩng đầu, cười với hắn.
"Đã lâu không gặp".
Giang Diệp che mic của mình, khẽ nói, "Trùng hợp vậy".
Nào là trùng hợp.
Vì có thể đi tới đây mà hắn phải đi rất lâu rất lâu.
Nhưng những lời này cứ nghẹn lại trong họng hắn, cuối cùng không nói thành lời, chỉ đành gật đầu.
Ngại có camera, Giang Diệp không thể nói quá nhiều, chỉ khẽ hỏi, "Xin lỗi, nãy tớ tới trễ không nghe được hết, lát nữa cậu đàn cho tớ nghe lại một lần được không?".
Ký ức bị phủ mờ kia của Hà Trú bỗng sống dậy.
Mùng một tháng sáu năm ấy, Giang Diệp cũng như vậy, đôi mắt sáng lên hỏi hắn, "Cậu có thể thổi lại cho mình nghe được không?".
Hà Trú bỗng cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, chua xót.
Hắn dịu dàng nói, "Được".
Vốn dĩ là cho cậu.
Bao lần cũng được.
Lời muốn nói có rất nhiều nhưng Hà Trú ngưng một lúc, chỉ nhẹ giọng hỏi, "Cậu khỏi ốm chưa?".
"Hả?", Giang Diệp ngẩng người, mới nói, "Khỏi rồi. Vốn chỉ là sốt một chút thôi, hết sốt thì không sao rồi, không có vấn đề gì lớn".
Cô nói xong câu này, tuyển thủ tiếp theo đã kéo trống lên sân khấu, rất mau đã quay đầu về, nghiêm túc thưởng thức màn biểu diễn sau đó.
Hà Trú cũng không chủ động nói chuyện với cô.
Hơn mười vị tuyển thủ phía sau biểu diễn cũng phải hai ba tiếng đồng hồ.
Chờ tới khi nhóm biểu diễn đầu tiên kết thúc, các thầy cô vẫn chưa mấy vừa lòng cho nên các tuyển thủ bị loại được thêm một cơ hội, lại quay thêm một tiếng.
Cuối cùng ngoài Hà Trú, Trần Nhất Minh chọn thêm hai nam hai nữ, hợp thành một nhóm.
Sau khi kết thúc thời gian ghi hình, mọi người được nghỉ ngơi một lúc.
Các tuyển thủ bị loại được gọi đi nêu cảm nghĩ còn các tuyển thủ thành công được chọn được đưa tới phòng tập do chương trình chuẩn bị.
Bọn họ giới thiệu đơn giản, còn chưa nói thêm mấy câu, cửa phòng tập đã được mở ra.
Mọi người cùng nhau đứng dậy, "Xin chào cô".
"Không cần gọi mình là cô, không cần đâu", Giang Diệp ôm một chồng tài liệu đi vào, xua xua tay, "Thực ra mình cũng chỉ tới học tập với mọi người thôi".
Cô nghĩ nghĩ, "Gọi mình là Giang Diệp hay đàn chị là được rồi, dù sao mình cũng là học sinh của thầy Trần. Vì thầy Trần còn bận việc nên sẽ do mình tới nói với các bạn".
Thầy cô đương nhiên không cần lúc nào cũng chăm chăm ở đây cho nên là trợ giảng, cô sẽ có nhiều thời gian làm bạn với tuyển thủ, thời lượng lên hình sẽ nhiều hơn.
Đương nhiên, nhiệm vụ cũng nặng hơn nhiều.
Sau bốn tiếng ghi hình liên tục, Giang Diệp cảm thấy đầu lại hơi choáng rồi.
Cô nói đại khái các chuyện sắp phải làm của chương trình, tay sờ lên trán thử độ ấm, xác định không sao mới nói tiếp, "Tóm lại chương trình sẽ quay khoảng hai tháng, trong hai tháng này, mình sẽ cố gắng ở bên cạnh giúp đỡ, học tập và thi đấu cùng mọi người, hy vọng mọi người có thể ở tới cuối".
"Hơn nữa, mình vừa rút một quẻ", Giang Diệp ngước mắt, "Đội chúng ta nhất định có thể lấy được quán quân, có niềm tin không?".
Các tuyển thủ sôi nổi cổ vũ.
"Đương nhiên!".
"Đàn chị của nhóm mình lúc ấy ra mắt là hạng nhất! Xin ít vía C của đàn chị".
"Đúng rồi, nếu tới lúc ấy có vấn đề gì bọn tớ có thể hỏi cậu được không ạ?".
Giang Diệp; "Đương nhiên có thể".
Có tuyển thủ nói: "Tớ có thể thêm Wechat của cậu không?".
Giang Diệp vốn định nói có thể, sau khi phán đoán giọng điệu của hắn thì trực giác của idol bỗng vang lên chuông cảnh báo.
"Lập nhóm đi", Giang Diệp nói, "Tới lúc ấy có gì có thể hỏi tớ hoặc thầy Trần".
Giang Diệp trực tiếp lập nhóm luôn.
Sau khi lập nhóm xong, mới phát hiện hình như số người thiếu hụt.
Giang Diệp nhìn quanh một vòng, mới phát hiện Hà Trú đã biến mất từ lúc nào không hay.
Các tuyển thủ khác cũng nhìn ra.
"Hà Trú người đâu rồi?".
"Hắn đi ra ngoài khi nào vậy, ai thấy không?".
"Tôi về rồi", trong tay Hà Trú xách sáu túi đồ ăn, đẩy cửa phòng tập, "Vừa mới đi gọi đồ ăn".
"Quào!!"
"Trời ạ người anh em, cậu cũng được quá đó chứ".
"Cảm ơn cảm ơn, tớ sắp đói chết rồi".
Thời gian ghi hình hôm nay thực sự quá lâu, vì để bảo đảm cho biên tập cũng đành nhưng còn chẳng cho họ thời gian ăn cơm.
Bây giờ cũng đã 11 giờ, hầu như ai cũng đói bụng.
Giang Diệp vốn không muốn nhận.
Không ngờ Hà Trú đẩy một phần cháo tới chỗ cô.
Giang Diệp: ?
Giang Diệp vừa định nói cô không cần, Hà Trú nói trước, "Cậu đang ốm, ăn chút cháo nóng sẽ tốt hơn".
Cô nghĩ nghĩ, vẫn nhận lấy, "Cảm ơn".
Cô vừa ăn cháo xong, vừa nói hết các chuyện còn lại cần làm, "Mọi người đã nghe rõ rồi chứ? Nếu không rõ cứ nhắn tin lên nhóm hỏi chị nhé, hôm nay như vậy đã".
Giang Diệp đứng dậy, đi xong lại nói, "Hà Trú qua đây với tớ một chút, anh Từ vừa gọi điện tới bảo tớ nói với cậu chút chuyện".
Hà Trú nhanh nhẹn đi theo.
Chờ ra ngoài, Hà Trú mới hỏi: "Anh Từ nói cái gì?".
"Anh ấy thì nói được cái gì? Anh ấy để mình tớ nói chuyện cơ mật với cậu, cậu tin không?'.
Hà Trú: ?
Giang Diệp cười cười, nói, "Được rồi, là tớ muốn tìm cậu".
Dùng Từ Lân làm vỏ bọc chỉ là để tránh người có lòng nghĩ bọn họ còn có quan hệ gì khác.
Tuy rằng Giang Diệp không thẹn với lương tâm nhưng để phòng mọi chuyện, vẫn nên cẩn thận.
"Cậu nói cậu tới công ty lúc nào, sao không báo cho tớ một tiếng, cậu có phải đã quên là còn có người bạn là tớ không? Điện thoại đâu? Cậu đọc số tớ lưu".
Tuy rằng những người khác là thống nhất lập nhóm nhưng Hà Trú thì khác.
Nói nhỏ thì là bạn bè khi còn bé, nói lớn là đồng nghiệp tương lai ở công ty, đương nhiên nên lưu số liên lạc.
Hà Trú nhanh chóng đọc ra một dãy số.
Giang Diệp ngơ ra, bỗng thấy số này có hơi quen.
Hà Trú bỗng nói: "Tớ nói rồi".
Giang Diệp: "Cái gì?".
Hà Trú: "Lúc vào công ty, tớ đã nhắn cho cậu, nói qua chuyện này".
Giang Diệp: "Cậu lấy được số của tớ từ đâu?".
Hà Trú trầm mặc, nhắc nhở cô, "Lúc cậu gọi cho trại trẻ, là tớ nhận".
Giang Diệp: ...
Giang Diệp: "À, là lần đó"
Giang Diệp lưu xong, lúc ấn xuống lại bỗng nhớ ra vì sao cô thấy dãy số này có hơi quen mắt.
Chính là dãy số này đã gọi cho cô mấy chục lần.
Lúc ấy, cô rất tự nhiên cho rằng đây là số của fans cuồng quấy rầy cô.
Hà Trú yên lặng hồi lâu mới hỏi: "... Cậu không thấy tin nhắn à?".
Giang Diệp: ...
Cô lâm vào trầm tư.
Nên nói như nào về sự thật rằng cô không cẩn thận block hắn mới có thể khiến hắn không bị tổn thương nhỉ?