Đương nhiên, một phát súng này của Giang Diệp cũng là do cô có niềm tin vào thực lực của chính mình.
Bởi vì sau đó cô cũng diệt hết các đồng đội của Đặng Chanh, một loạt thao tác tuyệt đẹp nước chảy mây trôi này thành công chặn họng mấy người vừa định mắng Giang Diệp.
[Cháy cháy cháy! Thật sự ngầu chết mất!]
[Một lần xông ra gϊếŧ chết hết toàn bộ, đây là thao tác của đại ca à?]
[Bạn cho là em ấy muốn chơi bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp chờ ư, không ngờ tới người ta vốn ở đỉnh của chuỗi thức ăn chứ gì!]
Giang Diệp lần này cũng chẳng bất ngờ gì giành được chiến thắng.
Chờ tới trận thứ hai, khi họ vừa đáp đất đã gặp nhau với một nhóm.
Giang Diệp nhìn kẻ địch ở đối diện, nhướng mày.
Ván trước, cô đã nhớ kỹ nhân vật Đặng Chanh giả dạng.
Lần này, oan gia ngõ hẹp part 2, Giang Diệp đương nhiên không nương tay rồi.
Trên máy quay trước mặt, Giang Diệp không có biểu cảm gì, thậm chí còn tươi cười dịu dàng.
Nhưng còn trong game, khi cô nổ súng lại chẳng nương tay tí nào, trực tiếp gϊếŧ chết Đặng Chanh còn chưa có gì trong tay thành cái hộp.
Tiện tay cũng triệt luôn hy vọng làm quán quân của đội họ.
Đặng Chanh: ...
Chuyện như này là do cô với Giang Diệp đời trước kết thù à?
Sau khi nắm được đại khái thực lực của đối thủ, Giang Diệp đánh thuận tay hơn nhiều.
Bình luận cũng tỏ vẻ hưng phấn hơn.
[Choidu choidu em gái lại ngầu chết tôi rồi!!!]
[Fans mới điểm danh! Không thể không nói chơi game giỏi cũng có thể hút fans được! Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi tui chính là vợ mới của Giang Diệp!]
[Hu hu hu hơn nữa, chị gái tên Giang Diệp này đúng là xinh quá, mỗi lần nhìn thấy ẻm tôi đều như thấy lại mối tình đầu của mình!!]
[Trước máy quay thì vừa xinh đẹp đáng yêu vừa yếu ớt, trong trò chơi thì hành động nhanh gọn quyết liệt chẳng nể nang gì, hu hu hu sự tương phản này đỉnh quá thể]
[Giang Diệp của chúng tôi, làm thần tượng thì top hút fans, tham gia gameshow thì đạt kỷ lục đùa giỡn NPC, bây giờ tới chơi game cũng có thể lấn áp hết thảy, thật sự quá đỉnh. Xin hỏi Giang Tiểu Diệp nhà mình, còn gì mà em không biết sao?]
[Có thể... Cái gì cũng biết nhưng sẽ không yêu đương với bạn?]
[Trời ạ, lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa!]
[Ai nói không chứ, mau mau đi xem tiệc sinh nhật của Giang Diệp đi, còn ai real hơn nhà tôi sao! Lọt hố lập tức sẽ thu được một chiếc idol là nóc nhà của giới giải trí trong nước không sụp phòng yêu sự nghiệp còn yêu cả fans!]
Khu bình luận nhộn nhịp náo nhiệt, Giang Diệp còn đang chăm chú chơi game.
Chớ tới khi kết thúc trận đấu thứ hai, việc thi đấu hôm nay tạm thời kết thúc.
Đội Giang Diệp một ván chiến thắng một ván đứng thú hai nên tạm thời đứng ở hạng nhất.
Sau khi kết thúc, Lâm Tối bỗng nói: "Cảm ơn".
Giang Diệp ngay tức thì nhớ ra cô nói tới cái gì, cũng chẳng vòng vo, cười cười gật đầu: "Không có gì, em cũng ghét nhất là người lật lọng".
Đàm Mộng bên cạnh ra vẻ ngờ nghệch, hoàn toàn chẳng hiểu họ thì thầm cái gì.
Trình Chân còn đang ảo não.
Ván một cô bị loại, ván hai nghèo muốn chết, cũng chẳng dám phóng đại thực lực của bản thân.
Kết quả chẳng ngờ được vẫn là người bị gϊếŧ đầu tiên của đội.
Trình Chân nỗ lực biện bạch cho bản thân: "Cũng chẳng thể chỉ nhìn hai ván, tớ giỏi thật mà".
Cô lí nhí bổ sung thêm, "Chẳng qua sảy tay có hơi nhiều thôi".
"Không sao cả, dù sao mình thắng cũng bất ngờ mà", Giang Diệp nói, "Dù sao tớ cũng chẳng ngờ những người khác cứ như tới dâng mạng vậy".
Trình Chân: ...
...
Thi đấu PUBG xong, hôm nay Giang Diệp không còn hạng mục nào.
Thẩm Tri Ý và Đàm Mộng đều thi đấu vào ngày mai.
Chỉ có Lâm Tối còn một cuộc thi chạy 100 mét vào buổi chiều.
"Cố lên đội trưởng!", Trình Chân cổ vũ cho cô, "Thắng cho 5tars một cái huy chương vàng nhé!".
Lâm Tối: "Danh sách như nào, chị nhìn đối thủ hẵng khẳng định".
"Cái này đơn giản".
Giang Diệp ung dung lướt trên diễn đàn theo đuổi minh tinh, đưa danh sách thi đấu 100 mét cho Lâm Tối.
Lúc nhìn mấy cái tên ở trên, Lâm Tối còn khá bình tĩnh, tới khi nhìn tới cái tên cuối cùng bèn trợn trừng cả mắt.
Giang Diệp nhìn một cái đã hiểu, nhịn không được cười cười, "Có vẻ người quen của chị hơi nhiều ha?".
Nhưng cũng đúng.
Thời gian Lâm Tối ra mắt lâu hơn họ.
Lần đại hội thể thao này với họ là lần đầu tiên nhưng với Lâm Tối, khéo 80% người ở đây đều là người cô quen.
"...".
Ánh mắt Lâm Tối dừng tại cái tên Mạnh Dao này hồi lâu, nói, "Đây là đồng đội trước của chị".
Giang Diệp bỗng ngưng cười.
Lâm Tối tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, như đang nhớ lại.
"Năm ấy, bọn chị cũng tham gia đại hội, cùng nhau đăng ký chạy 100 mét. Lúc ấy chị hạng nhất, cậu ấy hạng hai, bởi vì một nhóm có cùng cả quán quân và á quân nên chị nhớ là còn thoát vòng cơ".
Lần ấy xem như là một trong những lần hiếm hoi được lên hot search của cô.
Ngay lúc họ cho là sắp nổi rồi, cảm thấy tương lai thể nào cũng có hy vọng, cảm thấy bọn họ thực sự có thể vực dậy nhóm nhạc.
Đáng tiếc, sau đó chẳng có gì như mong muốn cả.
"Em thắc mắc đã lâu", Trình Chân giơ tay lên, dè dặt hỏi, "Nhóm của chị vì sao lại giải tán? Nội bộ bất hòa sao?".
Thẩm Tri Ý nhanh chóng vỗ vỗ Trình Chân, ý bảo cô đừng hỏi.
Trình Chân luống cuống co rụt lại, dùng tay đốp lên miệng mấy cái, "Không thể hỏi thì thôi, em im miệng".
"Cũng không có gì không thể nói", Lâm Tối dựa về sau, nét mặt vẫn bình thản, "Nếu phải nói, chính là họ cảm thấy nhóm chị đi xuống chẳng có hy vọng gì cả, thay vì vậy không bằng cứ giải tán đi".
Hồi đó, dù là fans hay sự phát triển sau này, hệt như một bãi nước lặng chẳng thể cứu nổi.
Trái tim ngày một thất vọng, tới cuối chẳng thể trụ lại nổi.
"Thực ra họ phải đi chị không phải không thể hiểu được", Lâm Tôi ngừng một chút, nói, "Nhưng chị hiểu, không có nghĩa chị tiếp nhận được".
Giang Diệp rất hiểu ý nghĩ của Lâm Tối.
Cô hiểu Lâm Tối, biết người như cô ngoài biểu diễn ra cái gì cũng chẳng để tâm nhưng thực ra tính cách lại có hơi thẳng.
Cô khẳng định là lúc ấy nhóm mình không nhất định phải giải tán nhưng lúc nghe được đồng đội nói muốn giải tán, khẳng định là đã đả kích một Lâm Tối sảng khoái nhất, rộng lượng nhất chẳng có chút vấy bẩn nào.
Lúc này gặp lại đồng đội khi ấy, tâm trạng của cô chắc chắn chẳng phức tạp như vậy.
Mạnh Dao và Đặng Chanh khác nhau.
Đặng Chanh là tới chưa lâu, lại lật lọng tìm tròng khác, để lại cho Lâm Tối cả một cục diện rối rắm, Lâm Tối chỉ đơn thuần không thích thôi.
Nhưng Mạnh Dao thì khác.
Tuy rằng kết cục cuối cùng không mấy tốt đẹp nhưng ít ra tình cảm mấy năm trước đều là thật.
Lâm Tối im lặng trong chốc lát, nói, "Thôi, đều đã qua rồi, không nghĩ nữa".
Trình Chân nghiêng đầu chớp mắt, không hiểu được cách đối nhân xử thể phức tạp, chỉ nói, "Vậy đội trưởng, lần này chị nhất định phải thắng".
Lâm Tối nhìn về phía Trình Chân, cười cười, hồi lâu sau mới nói, "Chị cố gắng nhé".
Sắp bắt đầu thi đấu 100 mét.
Các tuyển thủ dự thi đều đã đứng trên vạch xuất phát.
Lâm Tối cảm thấy ban tổ chức còn rất mức dại, hẳn là biết chuyện họ từng là đồng đội của nhau nên sắp xếp cho họ chạy ở đường đua cạnh nhau.
Quả nhiên, tiếng hô hào rất lớn. Khu bình luận ở phòng phát sóng đương nhiên cũng kích động sắp điên.
[Cứu mạng! CP đã mất nay sống lại!!!]
[Tôi thực sự không ngờ là Dao Lâm Quỳnh Thụ còn có ngày được gặp lại, hu hu hu hu nước mắt tôi chảy dài cả sông Hoàng Phố]
[Đừng nhắc Lâm Tối, lúc ấy đồng đội chạy trốn nhanh như nào mọi người không phải đã biết sao, sau đó Lâm Tối thảm ra sao ai cũng thấy được, bây giờ còn dám đi cắn đường tiếp à?]
[Lâm Tối bây giờ rất tốt, fans của các đồng đội cũ và fans CP xin hãy buông tha con bé, cảm ơn]
Mạnh Dao nhịn không được nhìn Lâm Tối vài lần, cuối cùng vẫn chủ động cười cười, nói: "Đã lâu không gặp".
Lâm Tối: "Hửm?".
Lâm Tối nghiêng đầu nhìn cô, sau đó gật đầu, rất bình tĩnh, "Đã lâu không gặp".
Không giống như là bạn bè lâu năm không gặp, cũng chẳng giống như người trở mặt thành thù.
Hệt như là một người bạn chẳng mấy thân mà thôi.
Mạnh Dao cười, "Không ngờ chúng ta còn gặp mặt ở đây".
Cô hơi ngừng một lúc, khẽ nói, "Cũng coi như đã hoàn thành lời hứa trước kia của chúng ta".
Lâm Tối nhìn cô: "Lời hứa gì?".
Mạnh Dao hơi ngơ ra.
"Ngại quá", Lâm Tối chẳng tỏ vẻ gì, "Tớ không nhớ rõ".
Bọn Giang Diệp vốn đang ở trên khán đài nhìn Lâm Tối.
Khi thấy hai người họ nói chuyện, Trình Chân bỗng nói, "Không ổn rồi, các cậu xem, đồng đội cũ kia muốn cọ nhiệt đội trưởng của chúng ta à?".
Đàm Mộng: ...
Giang Diệp vậy mà cho cô một like, đối với thành quả phổ cập kiến thức giới giải trí cho Trình Chân rất hài lòng: "Cậu tốt nghiệp rồi".
Trình Chân trong lúc nhất thời có cảm giác khó chịu không hiểu nổi khi đội trưởng bị người khác cướp mất, vỗ vỗ mặt nói: "Vậy phải làm sao đây?'.
Giang Diệp nghĩ nghĩ, hỏi nhân viên công tác mượn một cái loa.
Vì thế trước khi bắt đầu trận đấu 100 mét, tất cả mọi người đều nghe được tiếng loa phóng to rung trời lở đất.
Trình Chân: "Đội trưởng!! Cố lên!! Giành hạng nhất cho em!!"
Giang Diệp: "Lâm Tối, bình thường chị có thể bại dưới tay em nhưng bên ngoài thì không được bại dưới tay người khác'.
Trình Chân đưa loa cho Đàm Mộng.
Đàm Mộng: ...
Đứng bên cạnh hai người họ, Đàm Mộng có hơi xấu hổ, nghĩ nghĩ rồi nói, "... Không lấy được giải nhất cũng không sao, dù là hạng mấy chị đều là giỏi nhất".
Trình Chân đánh cô một cái, "Nè nè thi đấu còn chưa bắt đầu đâu, cậu có thể nói tí gì may mắn hơn được không?".
Đàm Mộng: ...
Họ lập tức thu hút ánh mắt của toàn trường quay.
Chỉ thấy bốn người họ di chuyển từ khán đài xuống bên ngoài vạch đích 100 mét.
Thẩm Tri Ý yên tĩnh giơ bảng tiếp ứng của nhà họ, Trình Chân cầm loa hét lớn, "Đội trưởng ơi, bọn em ở đây, chờ chị tới".
Bình luận nãy còn đang Dao Lâm Quỳnh Thị nháy mắt bị fans 5tars chiếm cứ.
[5tars là một!!!!]
[Mấy đứa bé nhóm chúng ta đúng là quá tốt!!]
[Hu hu hu khóc chết mất tôi xem ai còn dám nói tình cảm của 5tars không tốt nữa thì tôi cho nhà họ sáng nhất đêm nay!]
Lâm Tối dời mắt khỏi người Mạnh Dao.
Cô nhìn về cái nhóm kia.
Có người cầm loa, có người giơ cờ tiếp ứng, có người nhảy nhót hò hét cổ vũ cho cô.
Lâm Tối bỗng cười, "Ngốc chết mất".
Cô không biết Mạnh Dao có nhớ gì không nhưng cô thì không.
Hiện tại chẳng còn là quá khứ.
Cô bây giờ có những người bạn thật, nguyên nhân có lẽ vì một câu của cô mà giúp cô xả hận trong game, cũng có thể do cổ vũ cho cô khi tham gia thi đấu, chờ cô về nhà.
Cô chẳng cần chú ý Mạnh Dao nữa, chỉ cần nhìn về phía trước.
Bởi vì cô phải chạy thật nhanh, có người đang đợi cô.
Tiếng súng lệnh vang lên.
Lâm Tối và Mạnh Dao gần như đồng thời lao ra như tên bắn.
Nhưng khác với năm đó.
Lần này Mạnh Dao được hạng nhất.
Mấy năm nay cô đều cố gắng tập chạy 100 mét.
Bây giờ cô không chỉ thắng Lâm Tối mà còn phá vỡ kỷ lục năm ấy của Lâm Tối.
Tất cả mọi người đều hoan hô cho cô.
Nhưng khi Mạnh Dao cán đích, một mình đi về trước lảo đảo mấy bước, miễn cưỡng ổn định được nhịp thở.
Cô vừa quay đầu nhìn.
Lâm Tối đã đi qua vạch đích, được các đồng đội đỡ lấy.
Trình Chân vui vẻ ôm chầm lấy cô oang oang hú hét: "Đội trưởng!! Quá lợi hại!!!"
Giang Diệp cũng cười cười, "Vừa rồi đùa chị thôi, hạng hai thì hạng hai, hạng hai cũng tốt".
Đàm Mộng: "... Vất vả rồi".
Thẩm Tri Ý đưa khăn cho Lâm Tối.
Lâm Tối vừa mới uống được một ngụm, liền nghe được Trình Chân cầm loa kêu to: "Đội trưởng ở trong lòng chúng tớ mãi là đệ nhất thiên hạ!".
Lâm Tối phun hết nước ra ngoài.
Giang Diệp cùng tới sát bên thì thầm: "Lâm Tối đệ nhất thiên hạ!".
Lâm Tối: ".. Vừa vừa phai phải thôi".
Mạnh Dao nhìn tổ hợp năm người rộn ràng kia, thu hồi ánh nhìn, một mình vẫy vẫy tay với máy quay rồi cất bước rời đi.
Cô bỗng nhớ lại năm ấy khi cô tham gia đại hội thể thao với Lâm Tối.
Khi ấy các cô flop chẳng cứu nổi, trong nhóm cũng chỉ có cô và Lâm Tối là có chút nổi tiếng, vì thế chương trình nhìn độ nổi chọn người này cũng chỉ mời hai người họ tới.
Vì thế, khi họ lấy giành được hạng nhất và hạng hai, bọn họ đỡ lấy nhau, cuối cùng là cùng nhau té lăn ra trên đất.
Khi ấy, Mạnh Dao cũng từng nghĩ, bọn họ nhất định sẽ là nhóm nhạc nữ đứng trên đỉnh của giới giải trí.
Nhưng về sau sao lại không được chứ?
Mạnh Dao nhìn bóng dáng Lâm Tối rời đi, cho rằng cô sẽ quay đầu lại nhìn một cái.
Nhưng cô chẳng làm vậy.
Mạnh Dao nhìn cô thật lâu, cuối cùng khẽ cười.
Đây là Lâm Tối.
Cô có thể là người hào phòng làm tất cả mọi chuyện, dù cho bị bạn đâm một dao sau lưng cũng chẳng ghi hận bạn trong lòng.
Cô chỉ là khinh thường bạn, sau đó chẳng hề đưa bạn vào trong phạm vi bạn bè của mình nữa thôi.
Quan hệ của hai người họ, thực ra đã kết thúc khi cô quyết định rời đi rồi.
Nhưng Mạnh Dao lại chẳng nhịn được mà nghĩ, nếu lúc ấy cô kiên trì thêm chút nữa, có phải tất cả sẽ chẳng còn giống trước hay không.
Mạnh Dao không biết.
Cô chỉ lặng thầm lau mồ hôi, lại nghĩ tới lời hứa mà Lâm Tối chẳng nhớ rõ.
——"Năm sau chúng ta còn tới không?".
——"Tới chứ".
——"Vậy hứa nhé, sang năm chúng ta phải giành hạng nhất hạng hai tiếp! Tuy vậy lần tới, tớ muốn đứng nhất".
——"Được thôi, chỉ xem xem cậu có sức chạy qua tớ không thôi".
Sau khi thi xong, Mạnh Dạo tiếp nhận phỏng vấn.
MC khi nhìn thấy cô có chút sửng sốt, sau đó cười hỏi, "Giành hạng nhất còn khóc sao? Là do kích động quá phải không?".
"... Em khóc sao?".
Mạnh Dao ngơ ra.
Cô giơ tay lau mắt, bỗng nhiên như hiểu ra chuyện gì, nhìn về máy quay cười cười, giọng nói bình thản như không.
"Có lẽ vậy".
Chút tâm hự của edit: Tác giả đúng là, dưng đâu làm tui nghĩ đây hẳn là một câu chuyện tình mới gặp tình cũ, đau lòng như cắt mà xong tới cuối thấy cũng thương nhưng đành edit tiếp vậy.