Về đến nhà, Tuệ San nhanh chóng bước xuống xe, Mạc Phong Thần cũng nhanh chân không kém, anh kéo Tuệ San lại và hỏi.
- “ Em tránh mặt tôi sao?”
- “ Làm gì có, có phải anh nhầm lẫn gì rồi không?”
- “ Tôi nói cho em biết, thời hạn hợp đồng vẫn còn, trong thời gian đó em không được phép rời đi đâu cả.”
- “ Tôi có nói là sẽ đi luôn đâu. Mà lạ thật đấy! không phải cô gái đó trở về hay sao? chả nhẽ tôi ở đây cả đời được chắc.”
- “ Cứ làm như lời em nói đi!”
- “ Đáng ghét! sao lúc nào anh cũng thích kiếm chuyện hết vậy?”
- “ Thích!”
Nói xong Mạc Phong Thần ung dung mở cửa vào nhà, lúc này đầu Tuệ San như muốn nổ tung vì tức giận.
Vẫn như thường lệ, Tuệ San là người chuẩn bị bữa tối, dù có ghét Mạc Phong Thần nhưng cô vẫn không quên nhiệm vụ. Mạc Phong Thần bước xuống thấy trên bàn đầy ắp đồ ăn anh liền gật gù.
- “ Thịnh soạn quá ha!”
- “ Không cần quá khen, tôi biết tôi nấu ăn ngon rồi.”
- “ Em hơi tự phụ đó!”
- “ Gì chứ? rõ ràng là anh luôn ăn hết còn gì! với lại tôi nấu cho anh ăn như thế mà anh chưa một lời cảm ơn đâu đó!”
- “ Trong hợp đồng có ghi là em phải chăm sóc tôi kia mà nên việc này cũng là lẽ đương nhiên!”
- “ Ơ đâu có? rõ ràng anh nói là tôi chỉ cần chăm sóc bà và mẹ anh mà.”
- “ Nhưng bây giờ em phải chăm sóc tôi!”
- “ Hừm! thế phải trả lương cho tôi đó!”
- “ Được! À phải rồi, cuối tuần này Lưu Thị tổ chức một bữa tiệc lớn để chúc mừng Tân chủ tịch.”
- “ Có phải Lưu Tổng - bạn của anh không?”
- “ Ừm!”
- “ Thế thì Tiểu Yên sắp làm vợ của chủ tịch sao?”
- “ Em nói gì cơ?”
- “ Chắc anh chưa biết bạn thân anh có bạn gái đâu nhỉ?”
- “ Chẳng lẽ tên Hàn Thiên đó chấp nhận tình cảm của cô gái theo đuổi cậu ta sao?”
- “ Cái gì mà chấp nhận chứ? Tiểu Yên vừa xinh đẹp lại tốt bụng, cô ấy thích bạn của anh là may lắm rồi, chứ ngồi đó mà làm cao. Bạn của anh với anh đều lạnh lùng y như nhau, không biết là ai lây ai nữa…”
- “ Tôi lạnh lùng lắm sao?”
- “ Lạnh hơn chữ lạnh…… nhưng cũng đỡ hơn trước nhiều rồi…”
- “ Cứ cho là như vậy đi! bữa tiệc cũng là dịp gặp gỡ các đối tác quan trọng, hôm đó tôi sẽ cho người mang đồ đến cho em.”
Tuệ San có chút phân vân nhưng khi nghĩ đến cô bạn thân của mình chắc chắn sẽ có mặt ở đó nên cô cũng không từ chối gì cả. Ăn tối xong, Tuệ San đi nhanh lên phòng lấy điện thoại nhắn tin cho Tiểu Yên.
- “ Này! cuối tuần Lưu Thị mở tiệc lớn hả?”
- “ Mạc Tổng đã báo với cậu rồi sao? mình cũng đang định nhắn tin cho cậu đây.”
- “ Ây da, nghe nói bạn trai của ai đó sắp lên chức chủ tịch nha.”
- “ Không còn là bạn trai nữa rồi…”
- “ Gì…gì cơ? rõ ràng hai người mới xác nhận tình cảm cơ mà chưa gì đã chia tay???”
- “ Ai nói là chia tay chứ?”
“ Thế không chia tay thì sao cậu nói như thế? tính doạ mình hả?”
- “ Mình muốn trêu trọc cậu chút thôi, thực ra Hàn Thiên cầu hôn mình rồi… anh ấy cũng đã thưa chuyện với hai bên gia đình, tụi mình sắp kết hôn rồi.”
- “ Hả…… cậu nói thật á?”
- “ Thật!”
sợ Tuệ San vẫn không tin Hạ Tiểu Yên đành chụp chiếc nhẫn đính hôn sáng chói trên tay gửi cho cô xem, sau khi xem xong cô mới hoàn toàn tin lời bạn mình nói là sự thực.
- “ Con nhỏ đáng ghét này! lấy chồng mà chẳng thèm báo mình một câu.”
- “ Thì mình thông báo đây mà!”
- “ Mới xác nhận tình cảm mà đã gần kết hôn rồi, hai người đúng là đánh nhanh thắng nhanh đó nha! Nhưng cậu tìm được hạnh phúc mình rất vui, thực sự rất vui…”
- “ Này bà cô kia, có phải cậu lại mít ướt không?”
- “ Mình xúc động vì có người chịu hốt cậu đi rồi!”
- “ con nhỏ đáng ghét này, không thèm nói chuyện với cậu.”
- “ Được rồi, được rồi. Mình là thật lòng chúc phúc cho cậu, cậu hạnh phúc là mình cũng hạnh phúc biết chưa?”
- “ Thế cuối tuần này cậu phải đến bữa tiệc nha, hôm đó có nhiều đồ ăn ngon lắm, nghe Hàn Thiên nói là sẽ thuê đầu bếp nổi tiếng. Mà cậu đi cùng Mạc Tổng hả?”
- “ Ừm.”
- “ Tuyệt! ngày mai mình qua đón cậu đi làm đẹp chút nha.”
- “ Cậu bao hả?”
- “ Đương nhiên rồi!”