Đợi đến đêm muộn, Hạ Tiểu Yên mới trở về nhà, vì không muốn ba mẹ thấy bộ dạng hiện tại nên cô ấy đứng đợi thật lâu bên ngoài, đợi khi ba mẹ đi ngủ thì Tiểu Yên mới rón rén đi vào, vừa vào đến phòng Tiểu Yên chạy thẳng vào nhà tắm, cô ấy xối nước thật mạnh để tỉnh táo lại, các vết thương cũng thế mà được xoa dịu, nỗi đau thể xác chẳng bằng vết cắt trong lòng, Tiểu Yên dành cả tình yêu cho Lưu Hàn Thiên vậy mà anh ta lại đâm vào tim cô ấy một nhát dao chí mạng, đáng lẽ ra Tiểu Yên không nên cố chấp, đáng lẽ ra cô ấy không nên tìm gặp lại Lưu Hàn Thiên. Đáng lẽ ra Tiểu Yên không nên tự tin rằng bản thân sẽ làm lay chuyển được trái tim sắt đá của con người lạnh lùng ấy, vốn dĩ thứ tình cảm đó chỉ là một phía, dù có cưỡng cầu thì kết cục cũng sẽ như vậy, Hạ Tiểu Yên cứ thế ngâm mình thật lâu dưới vòi nước lạnh, nước mắt hoà cùng dòng nước chảy xuống.
Tại quán bar, Mạc Phong Thần bước vào thấy Lưu Hàn Thiên đã đợi sẵn ở đó.
-“ Nhã hứng cũng lạ thật.”
-“ Mạc Tổng hôm nay lại nhiều lời hơn thì phải? vị cũ hả?”
-“ Không, tôi muốn loại mới.”
-“ Khẩu vị thay đổi sao?”
-“ Không hẳn, chỉ là muốn thử thêm những thứ mới mẻ. Sao? gây chuyện với ba cậu hả?”
-“ Không! ….. Tôi lỡ ngủ với một người phụ nữ… cô ấy là lần đầu, phải làm sao đây?”
-“ Đưa lên giường làm tiếp, đến khi nào có thai thì chịu trách nhiệm cả thể, chẳng phải ba cậu cũng mong cậu lấy vợ hay sao? haha.. Nhưng cậu gọi tôi ra đây chỉ để hỏi chuyện này thôi hả? thường ngày cậu giỏi lắm mà???”
-“ Nhưng có chút áy náy….”
-“ Áy náy??? hahaha… quan tâm hả?”
-“ Không có!”
-“ Nếu thật sự không quan tâm thì cậu đã không hỏi tôi rồi….vả lại bình thường cậu đâu quan tâm đến phụ nữ. Người lạnh lùng như cậu mà cũng biết áy náy sao?”
-“ Lây từ cậu đó Mạc Tổng, cậu thì khác gì tôi chứ, ngoài Tô Lạc lạc ra thì cậu còn để mắt đến ai đâu.”
đột nhiên Lưu Hàn Thiên nhắc lại cái tên đó khiến Mạc Phong Thần hơi sững người, thật sự trước đây Mạc Phong Thần vừa gánh vác công việc ở Mạc Thị vừa sai người tìm kiếm tung tích của Lạc Lạc, nhưng dạo gần đây Mạc Phong Thần không còn quá để tâm đến việc đó nữa, nói đúng hơn là anh đã chấp nhận việc Lạc Lạc rời xa thế giới riêng của anh. Ngay cả Mạc Phong Thần cũng nhận thấy rằng bản thân hiện tại có chút thay đổi, không còn những cuộc gặp gỡ đối tác đến đêm muộn, không còn là người vô cảm xúc với gương mặt lạnh tanh, từ khi gặp Tuệ San cuộc sống của Mạc Phong Thần cũng dần thay đổi, nhiều lần tự cười không rõ lí do, tan làm chỉ muốn nhanh chóng về nhà nhìn thấy Mộc Tuệ San ở trong bếp cùng bà và mẹ là anh lại thấy an tâm, mặc dù Mạc Phong Thần vẫn chưa định nghĩa được loại cảm giác này là gì nhưng nó rất đỗi bình
yên.
Tuy hôm qua Lưu Hàn Thiên ở lại quán bar đến tận 3 giờ sáng, nhưng khi về nhà anh ta vẫn không sao chợp mắt nổi. Chỉ mong trời sáng thật nhanh để có thể gọi cho Tiểu Yên, Lưu Hàn Thiên cũng vắt óc suy nghĩ rất kĩ, dù có lạnh lùng tàn nhẫn đến cỡ nào nhưng nếu bản thân sai xót thì nhất định phải xin lỗi. Nhưng xem chừng lòng tự cao khiến Lưu Hàn Thiên có chút trần trừ, nghĩ đi nghĩ lại anh ta quyết định nhấn gọi.
Cả đêm qua Hạ Tiểu Yên cũng chẳng thể nào ngủ nổi, thấy số Lưu Hàn Thiên gọi đến, cô ấy hơi do dự nhưng cũng lập tức nghe máy.
-“ Lưu Tổng??”
-“ Đến nhà tôi đi, tôi có chuyện cần nói!”
-“ Tôi sẽ đến ngay!”
Hạ Tiểu Yên uể oải trả lời, sự hào hứng đã không còn nữa rồi. Lưu Hàn Thiên giường như nhận ra sự mệt mỏi của Tiểu Yên, tắt điện thoại Lưu Hàn Thiên bỗng thở dài, tự nhiên bản thân anh ta thấy nặng nề vô cùng, lát nữa không biết sẽ đối diện với Tiểu Yên như thế nào đây...
Hạ Tiểu Yên đứng trước cổng, do dự một chút nhưng cô ấy vẫn mở cửa đi vào, đột nhiên có cánh tay kéo Tiểu Yên lại.
-“ Là mày đúng không? chính mày nói xấu tao trước mặt Hàn Thiên, nên anh ấy mới lạnh lùng với tao như vậy?”
-“ Buông ra đi, đừng kiếm chuyện nữa, tôi không muốn đôi co với cô.”
-“ Á à, loại con gái như mày mà cũng dám lên mặt với tao sao?”
đã mệt mỏi rồi còn gặp thứ giời ơi đất hỡi này Hạ Tiểu Yên không kìm nén nữa, hôm nay phải tính toán hết với ả ta một lần, xem ai sợ ai.
-“ Tôi có như thế nào thì cũng không đến lượt cô phán xét, loại ăn bám đàn ông thì có gì cao sang?”
-“Con khốn! mày nên nhớ Lưu Hàn Thiên là của tao.”
-“ Hahaha Của ai? ai của? cô nói nhầm tên hả, chồng cô hình như tên khác mà?”
-“ MÀY….”
-“ Mày gì mà mày? mẹ kế mà đòi yêu con chồng? cô phải gọi là mặt siêu dày chứ không phải dày nữa, da mặt cô mà làm lốp cho ô tô thì không sợ thủng đâu nhỉ?”
-“ Mày dám dạy đời tao? mày nghĩ mày là ai?”
-“ Là ai thì là, chướng tai gai mắt thì tôi nói thôi!”
-“ Hay là mày định quyến rũ Hàn Thiên chứ gì?”
-“ Hơ hơ… ai thèm???”
-“ Chắc mày nghĩ mày không đấu lại được tao nên mày mới bày trò nói xấu sau lưng? xem lại bạn thân đi! mày có cửa sao?”-Lộ Thiển ưỡn ngực hênh hoang.
-“ Cất cặp loa mới độ đi dùm, hàng fake mà cứ đi khoe khắp thiên hạ không thấy xấu hổ hả?”
-“ Mày dám…” Lộ Thiển định giơ tay tát Tiểu Yên nhưng bị cô ấy giữ tay trước.
-“ Tôi nói sai sao? cô đi mà trưng cho Lưu Tổng xem ấy, ở đây nhì nhằng mãi, tôi chỉ được anh ta thuê để nấu ăn, cô đừng có mà kiếm chuyện với tôi! cô biết tôi giỏi nhất việc gì không? là băm nhỏ rau củ đó! cô có muốn tôi băm nát cô luôn không?”
nghe Tiểu Yên nói vậy Lộ Thiển có chút rén, Tiểu Yên trực tiếp hất mạnh tay cô ta ra, nhìn dáng vẻ của Tiểu Yên, Lộ Thiển cảm nhận được nét mặt lạnh lùng đó giống hệt nét mặt Lưu Hàn Thiên khi tức giận. Chợt mấy người mặc vest đen từ đâu đi đến,
-“ Bắt lấy ả ta”
-“ Các người là ai??? mau bỏ ra… có biết các người đang động vào ai không hả?”
Lưu Hàn Thiên từ trong nhà bước ra nói lớn.
-“ Đã đến lúc phải trừng trị rồi đó “ Mẹ Kế”!”
-“ Em làm gì kia chứ???”
-“ Ừm, không làm gì sao? việc cô ngoại tình với đối tác của ba tôi, việc cô ăn cắp hợp đồng, việc cô hạ thuốc tôi? chẳng lẽ cô quên hả? “
-“ Em……em…”
-“ Ba tôi đang đợi cô đó! lôi cô ta đi.”
-“ Không…. không…. buông tôi ra…..buông tôi ra……..”
Lộ Thiển bị kéo đi, tiếng la hét của ả ta vẫn còn vang vọng, Tiểu Yên có hơi sững người khi biết được việc Lộ Thiển chính là người hạ thuốc Lưu Hàn Thiên, biết bản thân được giải oan nhưng Tiểu Yên lại chẳng vui vẻ gì.
-“ Thế Lưu Tổng có cần tôi giải thích gì thêm không?”
-“ Tôi…. xin lỗi.”
-“ Ừm! chỉ mong Lưu Tổng đừng làm hại đến ba mẹ tôi là được.”
-“ Cô vẫn đến đây nấu ăn chứ?”
-“ Anh yên tâm, tôi sẽ giữ đúng lời hứa, nhưng khi hết hạn hợp đồng tôi sẽ rời đi ngay, anh không cần bận tâm.”
-“ Chuyện hôm đó, tôi có hơi nặng lời, vì quá nóng giận không kịp nghĩ kĩ trước sau….”
-“ Ừm! Lưu Tổng không cần lo đâu, từ giờ trở đi tôi sẽ làm đúng trách nhiệm của mình, tôi sẽ không bám riết lấy anh nữa.”
-“ Nói như vậy là cô sẽ không thích tôi nữa?”
-“ Không có việc gì thì tôi đi trước, ngày hôm nay tôi muốn xin nghỉ.”
Tiểu Yên quay đi, vì chân còn đau nên đi hơi khập khiễng, vừa đi được vài bước bỗng Lưu Hàn Thiên tiến đến và bế bổng Tiểu Yên lên.
-“ Anh…. anh làm gì vậy? mau thả tôi xuống…”
Lưu Hàn Thiên không nói lời nào mà trực tiếp bế Tiểu Yên vào trong, mặc cô ấy giẫy giụa thế nào…