"Mời thêu nương vào lúc này..." Liễu Minh Khanh cân nhắc xem phải giải thích với Tô Nguyễn thế nào, trước không nói đến chuyện tốn bao nhiêu bạc, mấu chốt là lúc này vốn không thể mời được thêu nương, huống chi Tô Nguyễn còn muốn thêu nương giỏi nhất.
"Thế này đi, là Tuệ Tuệ nói nhầm đắc tội với Nguyễn Nguyễn, vậy cứ để Nguyễn Nguyễn đến Tạ phủ, cho Vân nương dạy nàng ta là được." Tạ phu nhân đi theo đằng sau nói.
Vân nương là thêu nương bà ta mời từ kinh thành đến, Vân nương được xem là thêu nương trung lưu ở nơi đó, ở Lâm Huyền này, thậm chí là toàn Giang Khánh phủ, đoán chừng Vân nương là người giỏi số một số hai.
"Không được! Con không đồng ý!" Giọng nói sắc bén của Tạ Tuệ và vài tiếng bước chân chạy vội vang lên.
Nàng ta đã xin được quẻ xăm không may mắn như thế, cho nên nàng ta quyết không để Tô Nguyễn có nửa phần cơ hội tranh đoạt giải nhất với nàng ta!
Tạ Tuệ chạy đến bên cạnh Tạ phu nhân, giọng nói bén nhọn thay đổi rất nhanh: "Không được! Nữ nhi kiên quyết không đồng ý!"
Nàng ta phản đối kịch liệt như thế cũng khiến Tạ phu nhân có phần do dự, Liễu Minh Khanh xốc rèm xe lên: "Tạ phu nhân, không cần phiền ngươi, chuyện thêu nương ta sẽ tự nghĩ cách..."
"Kế mẫu, người không cần nhọc lòng nữa, nữ nhi không tham gia lễ Kim Sai, tránh cho người ta chê cười!" Tô Nguyễn nổi giận nói.
"Thế sao được?" Tạ phu nhân nói: "Nguyễn Nguyễn, vừa nãy Tuệ Tuệ không đúng, ta thay nó xin lỗi con. Đừng vì chuyện nhỏ mà làm tổn thương tình cảm tỷ muội của hai đứa."
"Thế này đi, việc này ta làm chủ, chờ qua tết Trung Nguyên, Nguyễn Nguyễn sẽ đến nhà chúng ta, để Vân nương dạy con."
"Mẫu thân!" Tạ Tuệ thét lên: "Nữ nhi nói rồi, không đồng ý.."
"Câm miệng! Còn nói nữa, con đừng tham gia lễ Kim Sai!" Tạ phu nhân nghiêm mặt khiển trách.
Loading...
Tạ Tuệ oan ức đến mức nước mắt lưng tròng, nàng ta vì muốn nổi danh ở lễ Kim Sai nên đã khổ học thêu thùa suốt năm năm, sao cam tâm từ bỏ chứ?
"Tô phu nhân, ngươi đừng từ chối, tiểu cô nương đều là thế, hôm nay quậy long trời lở đất, hôm sau lại quên sạch thôi." Tạ phu nhân nói: "Để các nàng chờ hai ngày, không chừng lại hòa hợp với nhau ngay."
"Tạ phu nhân nói cũng phải." Tô gia và Tạ gia ở Lâm Huyền sáu năm, trong sáu năm này, con cái hai nhà cùng nhau lớn lên, không biết đã gây gỗ bao nhiêu lần.
"Mẫu thân, nữ nhi cũng muốn học." Tô Oanh đột nhiên nói.
Tạ phu nhân mỉm cười: "Vậy thì tốt, Oanh Oanh và Nguyễn Nguyễn cùng nhau đến đi."
Tạ Tuệ tức đến mức trừng mắt Tô Oanh, Tô Oanh cúi đầu nói nhỏ gì đó bên tai nàng ta, sắc mặt của nàng ta bỗng tốt hơn nhiều.
"Được rồi, trời không còn sớm, chúng ta về thôi." Tạ phu nhân nói.
Đoàn người bắt đầu bước lên xe ngựa, một chiếc xe ngựa của Tô gia, hai chiếc xe ngựa của Tạ gia cùng chạy vào thành.
Trong xe ngựa, Tô Nguyễn cúi đầu, mái tóc xõa xuống che đi nửa gương mặt, nhìn qua thì giống như vẫn còn đang buồn bực.
Chỉ có Tô Nguyễn biết, lúc nàng khóe môi nàng đang cong lên.
Trước đó Thôi Trạm yêu cầu nàng đoạt được giải nhất, Tô Nguyễn biết mình không có cơ hội, khó khăn lắm mới cầu được cơ hội đến, dù hy vọng xa vời thì nàng cũng cố gắng liều một phen.
Khi quay lại vừa lúc Tạ Tuệ nổi nóng, trái tim Tô Nguyễn khẽ động, nàng bắt đầu đánh chủ ý vào Vân Nương. Luận về thêu thùa, ở Lâm Huyền này không ai hơn được Vân nương của Tạ phủ.
Khi đó Tô Nguyễn vẫn không biết Tạ Tuệ tức giận với nàng vì chuyện xin xăm, khi nàng giả vờ tủi thân rời đi, Liễu Minh Khanh đến giải thích thì nàng biết đến trời cũng đang giúp nàng, bèn nhân đó tương kế tựu kế, diễn một vở kịch nửa thật nửa giả.
Nàng biết Liễu Minh Khanh và Tạ phu nhân chưa đạt được mục đích dâng nàng cho Tri phủ nên sẽ không từ chối nàng, kết quả, quả nhiên giống như nàng mong muốn.
Cả đường về không nói gì, nửa canh giờ sau xe ngựa đi vào thành, mấy người Tạ phu nhân cũng theo đến Tô phủ, nói là sẵn tiện ghé thăm Tô Hạm.
Liễu Minh Khanh để Tô Nguyễn về viện của mình trước, tránh cho nàng lại xung đột với Tạ Tuệ còn đang bực tức.
"Tuệ Tuệ đến quý phủ chúng ta, dù thế nào chúng ta cũng phải lấy đạo làm chủ nhà để đối xử." Liễu Minh Khánh nói.
Tô Nguyễn ngoan ngoãn đáp lại: "Xin kế mẫu nói lại với đại tỷ, sáng mai nữ nhi sẽ đến thăm nàng."
Liễu Minh Khanh và Tạ phu nhân vào phòng Tô Hạm một lát rồi tìm lý do rời khỏi.
Hai người vừa đến Phất Liễu viện thì Tạ phu nhân lập tức nghệt mặt ra, bảo hai ma ma bên cạnh bà ta ra ngoài canh giữ.
Sau khi Hồ ma ma dâng trà lên thì Liễu Minh Khanh cũng ra hiệu bảo bà ta ra ngoài.
"Chuyện hôm nay sao trùng hợp đến thế?" Trong giọng nói của Tạ phu nhân không giấu nổi vẻ hoài nghi.
"Ngươi nghi ngờ ta?" Sắc mặt của Liễu Minh Khanh cũng không tốt.
"Tô phu nhân, ngươi đừng quên, năm đó, sau khi hoàng hậu lên nắm quyền thì Tô đại nhân được nằm trong nhóm người được đề bạt hưởng lợi đầu tiên. Nhưng Tri phủ đại nhân lại là đường bá của Trương quý phi, Tô đại nhân muốn được điều đến huyện Phụng Lương, nếu không có sự đề bạt của Tri phủ đại nhân, dựa vào chính tích của Tô đại nhân thì Lại bộ sẽ không nghĩ đến đâu!"
Hoàng hậu và Trương quý phi có lập trường rõ ràng, Tô Thụy An vì được hưởng lợi từ hoàng hậu cho nên tất nhiên sẽ được đưa vào bên phe cánh của hoàng hậu. Thân là phe cánh của Trương quý phi, tất nhiên Tri phủ đại nhân sẽ không ủng hộ ông ta.
"Huyện lệnh huyện Phụng Lương sẽ về hưu vào cuối năm nay, ngoại trừ Tô đại nhân, Lưu đại nhân huyện Tân Dương cũng đang nhìn chằm chằm vào vị trí kia. Từ trước đến giờ Tô đại nhân và Lưu đại nhân đều bất hòa với nhau, nghe nói Lưu đại nhân đang nghĩ trăm phương nghìn kế để có được sự chống lưng từ Tri phủ đại nhân. Nếu để Lưu đại nhân đạt được, vậy chẳng phải những ngày tháng sau này của Tô đại nhân sẽ bấp bênh lắm à?"
Huyện Phụng Lương là huyện trung cấp của Giang Khánh phủ, Lâm Huyền và huyện Tân Dương đều là huyện hạ cấp của Giang Khánh phủ.
Lưu Tri Thiêm huyện lệnh của Tân Dương có mâu thuẫn từ khá lâu với Tô Thụy An. Hai người vốn là đồng hương, một đi lên từ bần hàn, một lại là công tử bột giàu có, từ trước đến giờ luôn bất hòa.
Mười sáu năm trước, Tô Thụy An đỗ tiến sĩ. Lưu Tri Thiêm thi rớt, Lưu gia định vung bạc để Lưu Tri Thiêm có được chức quan huyện lệnh.
Vậy mà, năm ấy sau khi hoàng hậu được sắc phong hai năm thì đột nhiên can thiệp vào triều chính, hạ lệnh bãi bỏ chế độ mua quan, để những sĩ tử nghèo có học thức được thêm cơ hội làm quan, khiến những gia đình quyền thế cực lực phản đối. Tuy rằng chế độ mua quan chưa bị hủy bỏ hoàn toàn, nhưng Tô Thụy An cũng nằm trong số người được lợi đầu tiên, đạp lên Lưu Tri Thiêm, đạt được chức quan huyện lệnh.
Mà, Lưu Tri Thiêm phải chờ tận sáu năm sau mới có được một chức quan huyện lệnh, vì thế mà Lưu Trí Thêm càng căm hận Tô Thụy An hơn, từ đó kết thành thù.
Bây giờ, một là tri huyện của Lâm Huyền, một là tri huyện của Tân Dương, Tô Thụy An có năng lực nhưng không có hậu trường, Lưu Tri Thiệm có hậu trường lại chẳng có năng lực. Vì thế, hai người đều không nghĩ đến việc thăng chức, chỉ nghĩ đến vị trí quan huyện Phụng Lương.
Do hai huyện gần nhau và rất nhiều móc nối liên quan đến nhau, cho nên ba năm qua Lưu Tri Thiêm đã ném không ít rắc rối của huyện Tân Dương đến chỗ Tô Thụy An, nếu không phải Tô Thụy An có năng lực tốt, e rằng đã sớm thành kẻ thế mạng.
Nếu Lưu Tri Thiêm được điều đến huyện Phụng Lương, gần với nha phủ của Giang Khánh phủ ở huyện Phượng Hoàng, thi thoảng lại đến huyện Phượng Hoàng thổi gió bên tai Tri phủ đại nhân, sợ rằng không sớm thì muộn chiếc mũ cánh chuồn trên đầu Tô Thụy An sẽ bay mất.
Liễu Minh Khanh nói: "Ta hiểu lời ngươi nói, nếu không ta cũng không muốn hy sinh.. Nguyễn Nguyễn".
Nếu không phải sợ Lưu Tri Thiêm được điều đi, gia tộc được khôi phục lại, lúc ấy sẽ khiến tai họa ập xuống đầu Tô gia thì Liễu Minh Khanh cũng không muốn làm kẻ ác này.
"Chuyện hôm nay vốn quá vội, không tránh khỏi chỗ sơ suất." Bà ta nói.
Cho dù mấy ngày nay Tô Nguyễn vẫn rất bình thường, nhưng trong lòng Liễu Minh Khanh vẫn có sự bất an mơ hồ, bà ta sợ mọi chuyện sẽ vượt quá khống chế của mình, cho nên mới đồng ý với đề nghị của Tạ phu nhân, động thủ sớm hơn ở Tịnh An Tự.
"Lần này Tam đường bá của Tuệ Tuệ từ kinh thành đến đây, cố ý tiết lộ cho lão gia biết tin Tri phủ đại nhân sẽ bí mật đến huyện, để chúng ta nghĩ cách lôi kéo Tri phủ đại nhân. Nhưng kết quả..." Vừa nghĩ đến chuyện mình dốc lòng bày mưu đã thất bại, Tạ phu nhân liền cảm thấy lòng dạ không yên.
Mặc dù Tạ Vân là một chi của Tạ gia ở kinh thành, nhưng Tạ Vân không có tài cán gì, chức huyện thừa này cũng được mua bằng tiền.
Thái An hầu từng nói, tài lực và quan hệ của Tạ gia không thể lãng phí cho kẻ rác rưởi. Vì thế, nếu Tạ Vân muốn có được sự chống đỡ của gia tộc thì phải thăng chức bằng chính khả năng của mình, trở thành huyện lệnh.
Tạ phu nhân không cam lòng làm một phu nhân huyện thừa, ở lại cái nơi bần cùng hẻo lánh này mãi. Bà ta mong có một ngày cả gia đình sẽ được về lại kinh thành, hy vọng Tạ Tuệ được gả cho một con cháu thế gia nào đó, hy vọng Tạ Nhiên cưới được khuê tú đại gia tại kinh thành.
Tô Thụy An có thủ đoạn lẫn năng lực, sáu năm ở tại Lâm Huyền có chính tích rất tốt, Tạ Vân làm Huyện thừa của nơi này cũng được thơm lây. Nếu Tô Thụy An được điều đi, Tạ Vân được thăng làm Huyện lệnh, trước đó đã có nội tình nên Tạ Vân chỉ cần làm theo từng bước, thêm vào đó quan hệ của ông ta và Tạ Tam gia rất tốt, gã ta sẽ nói tốt ở kinh thành thay ông ta, như thế, chỉ cần vài ba năm sau là Tạ Vân có thể được điều về kinh thành.
Vì lẽ đó, đầu năm nay biết tin huyện lệnh Phụng Lương sắp về hưu, Tạ phu nhân bèn bắt tay với Liễu Minh Khanh, thương nghị xem phải làm thế nào để Tô Thụy An được điều đến Phụng Lương.
"Tô phu nhân, ta nói rõ để mất lòng trước được lòng sau, chuyện lần này bỏ qua! Nếu lễ Kim Sai lần sau còn xảy ra sự cố, thì đừng trách lão gia nhà ta kết minh với Lưu đại nhân!" Trong con ngươi của Tạ phu nhân lóe lên tia tàn nhẫn.
Nếu Tạ Vân và Lưu Tri Thiêm kết minh, chắc chắn sẽ nghĩ cách kéo Tô Thụy An xuống để Tạ Vân thượng vị.
Đây là con đường thứ hai của Tạ phu nhân, nhưng nếu không phải đường cùng thì bà ta không hề muốn đi. Bởi vì, Tô Thịnh và Tô Thanh Nam thông minh từ nhỏ, bây giờ đều là tú tài, tương lai đều có cơ hội đến cao trung. Mà, Tô Hạm và Tô Nguyễn đều có nhan sắc hơn người, biết đâu ngày nào đó sẽ được quý nhân coi trọng.
Tạ phu nhân là một người từng va chạm xã hội ở kinh thành, bà ta không muốn làm căng với Tô gia.
Tất nhiên nếu đến lúc chỉ có thể chọn con đường thứ hai, bà ta chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn, không buông tha cho một người nào của Tô gia!
"Ngươi.." Liễu Minh Khanh đối diện với sự uy hiếp của Tô phu nhân thì cũng buồn bực vô cùng, nhưng lại không thể làm gì.
"Ta đảm bảo chuyện lễ Kim Sai sẽ không xảy ra sự cố." Bà ta nói.