Giang Diệp biểu diễn xong, cả hội trường không hẹn mà cùng yên tình ba giây.
Sau đó bỗng nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên từ trên sân khấu.
Giang Diệp nghe tiếng nhìn qua, có điểm ngoài ý muốn mà hạ mi.
Là Lâm Tối vỗ tay.
Giang Diệp không biết, Lâm Tối kỳ thật là người thực lực tối thượng, chủ nghĩa giả.
( Ý nói tôn trọng những người có thực lực, có thực lực mới là tối thượng.)
Cô ấy bắt đầu đi tìm vị trí đệ nhất cho Giang Diệp, muốn nhường vị trí cho cô, mục đích này thật sự không phải khiêu khích nàng mà là vô cùng nghiêm túc mà cảm thấy, vị trí này nên cho người có thực lực nhất ngồi.
Mà lúc trước cô cảm thấy người này nhất định chính là mình.
Thẳng đến khi xem Giang Diệp biểu diễn xong, cô mới ở trong lòng hoàn toàn tán thành thực lực của Giang Diệp.
Nếu hỏi người đang đứng trên sân khấu có gì mà nói muốn tranh vị trí top 1 với cô.
Hẳn là cô ta còn nhỏ tuổi, thoạt nhìn không hề có khinh nghiệm hoạt động trong giới giải trí nhưng lại là một thực sinh có thể lên sân khấu hát nhảy bài hát chính mình sáng tác.
Không nghĩ tới a.
Tiết mục này thế nhưng còn ngọa hổ tàng long.
*Ngọa hổ tàng long: Ngọa hổ tàng long nghĩa là nói về những người có tài năng, có năng lực nhưng luôn ẩn mình, chờ thời, không khoe khoang, thể hiện, tới lúc cần thể hiện thì họ mới thể hiện ra mà thôi.
Thật sự ngoài ý nghĩ của cô.
Sau khi Lâm Tối vỗ tay đầu tiên, các thực tập sinh cũng vỗ tay theo.
"Oa đây là thật sự rất lợi hại."
"Xong đời, sao tôi cảm thấy Lâm Tối có khả năng thật sự không tranh nổi vị trí này."
"Không đến mức đi? Kia chính là Lâm Tối đó! Người ta đều đã ra mắt nhiều năm!"
Thực tập sinh ngồi phía trước Đàm Mộng quay lại nhìn cô, tò mò mà tìm hiểu tin tức của cô: "Không nghĩ tới đồng đội cậu mạnh như vậy a."
"Vậy cậu hẳn là cũng rất lợi hại đi?"
Đàm Mộng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể lắc đầu.
Cô mơ hồ nghe thấy những người xung quanh lên tiếng nghị luận.
"Đúng vậy đúng vậy, Thịnh Duệ Giải Trí tuy là lần đầu tiên đem người tới tham gia chương trình tuyển chọn nhưng không nghĩ tới lại đưa đến hắc mã a."
"Cũng không biết trình độ Đàm Mộng như thế nào? Nếu cũng rất mạnh thì không phải chúng ta xong rồi sao."
"Thả lỏng đi, tổng cộng có năm vị trí để ra mắt, công ty bọn họ cũng không có khả năng một hơi chiếm hai cái."
"Nếu Giang Diệp lợi hại như vậy, Đàm Mộng này hơn phân nửa chỉ là cái bồi chạy đi......"
......
Đàm Mộng cảm thấy chính mình có điểm hoảng hốt.
Cô đích xác biết Giang Diệp thực lực rất mạnh.
Nhưng không nghĩ tới đã ở cùng trình độ với Lâm Tối.
Đàm Mộng nỗ lực hít sâu làm chính mình bình tĩnh trở lại.
Nhưng tim vẫn không khống chế được mà đập nhanh hơn, làm cô càng ngày càng hoảng.
Trong sân, các vị huấn luyện viên nhìn hai thực tập sinh vừa biểu diễn nói.
"Đầu tiên nói một chút về Lâm Tối."
Huấn luyện viên thanh nhạc Trần Nhất Minh lên tiếng, "Bạn đã biểu diễn một sân khấu vô cùng thành thục. Nếu ở các chương trình tuyển chọn khác, tôi nghĩ tôi sẽ trực tiếp cho bạn A."
"Đáng tiếc, chương trình chúng ta không phân cấp bậc như vậy."
Hắn nói vu vơ vui đùa một chút, lại nhìn về phía Giang Diệp, " Sau đó, Giang Diệp, bài hát bạn hát, là của bạn viết sao?"
Giang Diệp nhìn xuống dưới: "Đúng vậy."
Trần Nhất Minh cười một cái," Là tác phẩm vô cùng xuất sắc."
Tác phẩm mà cô gái trẻ sáng tác ra có nội dung chính là trong thế thế giới khắt khe, tôi từ trong tuyệt vọng mà trưởng thành chạm đến hy vọng.
Bất quá Giang Diệp không có trực tiếp viết như vậy.
Cô đêm điều này làm một phép so sánh, sau đó đem bài hát này cùng chính bản thân hợp thành một màn biểu diễn, một con bướm phá kén mà ra, nhẹ nhàng múa như bươm bướm, vô cùng có ý tứ.
"Từ những ca từ của bạn, tôi thấy bạn khá trưởng thành."
"Tuy rằng còn có một chút non nớt và không đủ kỹ thuật nhưng cá nhân tôi rất thích."
Mic được đưa đến cho Dương Tinh Tinh.
"Hiện nay, chúng ta thường không định nghĩa được cái gì là thần tượng."
"Nhưng nếu muốn định nghĩa được thần tượng mà nói, các bạn hẳn là hai cái khuôn mẫu thần tượng trong lòng tôi."
Dương Tinh Tinh chính là xuất thân từ thần tượng cho nên căn cứ vào đánh giá vô cùng cao này, như là một người mắc bệnh khó lựa chọn, lộ ra biểu tình rối rắm nói, "Như thế nào cố tình phải là hai bạn đối đầu, tổ tiết mục năm nay cũng thật tàn khốc."
"Uy, đạo diễn."
Cô làm bộ kêu gọi hậu trường, "Thật sự không thể cùng đứng hạng một sao?"
Các thực tập sinh trong sân đều cười.
Cô nhún vai, ý bảo Mục Tinh Trì mở miệng.
"Đến lượt tôi đúng không?"
"Các huấn luyện viên trước đó đều là khen, tôi đây liền phải nói điều tàn nhẫn."
Mục Tinh Trì bỗng nhiên chuyển giọng, "Nhưng cũng vừa lúc ở đây không có vấn đề."
"Tôi cảm thấy bạn ở trên sân khấu biểu diễn còn chưa biểu diễn hết khả năng của mình, ít nhất tôi không thấy bạn từ sau khi rời nhóm có tiến bộ ra sao, có tự hỏi bản thân thế nào, có biến hóa đến đâu. Dù sao tôi không cảm nhận được điều đó."
Biểu tình của Lâm Tối che giấu mà trừu động một chút, sau đó như cũ lễ phép nói: "Cảm ơn huấn luyện viên."
"Sau đó, Giang Diệp."
Mục Tinh Trì dừng một chút, không có buông lời bình về màn trình diễn của cô, nhưng thật ra câu chuyện vừa chuyển, "Bạn đã từng ghi qua tác phẩm khác rồi sao?"
Giang Diệp ngẩn người, sau đó nói, "Tạm thời...... Còn không có."
"Kỳ thật, thời điểm tôi tầm tuổi bạn cũng rất thích viết nhạc."
Mục Tinh Trì nói," Mà tác phẩm của bạn lại phi thường có phong cách của tôi lúc ấy."
"Cho nên, tôi thật chờ mong bạn biểu diễn các tiết mục kế tiếp."
Hắn cười khẽ một tiếng, nhìn cô nói, "Các huấn luyện viên nghĩ thế nào tôi không biết. NHưng hiện tại có một phiếu quyền quyết định, tôi sẽ đem phiếu đầu cho bạn."
Toàn trường quay tức khắc ồ lên.
Làm huấn luyện viên, hắn đồi với Lâm Tối phê bình tàn nhẫn như vậy mà đối với Giang Diệp lại là trắng trợn táo bạo thưởng thức.
Có lẽ hắn từ trên người Giang Diệp thấy được tuổi trẻ của bản thân, có lẽ lại là bởi vì lý do khác.
Nhưng điểm này đã tương đối nguy hiểm.
Giang Diệp ở trong lòng tính toán nhanh một chút về tỷ lệ bị fan bạn gái của Mục Tinh Trì ám sát rồi mới lễ phép nói: " Cảm ơn huấn luyện viên."
"Cuối cùng chúng ta quyết định là"
"Chúc mừng Giang Diệp đã bảo vệ thành công vị trí của mình."
Toàn trường quay an tình một giây sau tức khắc nổ mạnh.
"Không thể nào, Lâm Tối thua?"
"Trăm triệu lần không nghĩ tới a."
"Nếu là tôi lần này tôi cũng sẽ chọn Giang Diệp, màn biểu diễn của cô ấy thật sự vô cùng xuất sắc, khiến người khác kinh hỉ"
"Không sai, đoạn vũ đạo rối gỗ kia thật là tuyệt."
"Giang Diệp này không phải là người tổ tiết mục năm nay đưa tới để đối phó với đại ma vương đi?"
Có huấn luyện viên hỏi Lâm Tối:" Bạn có tiếc nuối không?"
Lâm Tối nhẹ nhàng mà cười:" Không tiếc nuối."
"Bất quá Giang Diệp."
Cô quay mặt về phía dưới, đối mặt Giang Diệp tuyên chiến, "Tôi một ngày nào đó sẽ một lần nữa ngồi lên vị trí kia, cô chờ xem."
Giang Diệp ngẩn người, rất nhanh cũng cười rộ lên theo: "Như vậy thì hoan nghênh chị lúc nào cũng có thể tới khiêu chiến."
......
Giang Diệp về lại vị trí đệ nhất của mình mà ngồi xuống.
Cô bỗng nhiên cảm thấy quy tắc này có điểm giống lôi đài tái.
*Lôi đài: Lôi đài là nơi dành cho các anh hùng hiệp khách thi thố tài năng một cách công bằng và không bị bất cứ 1 tổn thất nào
Người ngồi ở vị trí hạng hai là Tiết Tri Hàm.
Làm C vị của đời trước, Giang Diệp có ấn tượng sâu nhất với cô ta.
Thực lực của cô ta trong toàn bộ tiết mục cũng là nằm trong top 5, nếu muốn khiêu chiến thành công cô ta cũng không phải là chuyện gì đơn giản.
Hơn nữa, Lâm Tối vừa mới nãy khiêu chiến thất bại.
Trong lúc nhất thời, các thực tập sinh hiển nhiên có điểm chần chừ khi khiêu chiến với những người địa vị cao.
Giang Diệp không chút để ý nhìn xuống lại phát hiện Đàm Mộng cư nhiên giơ tay.
Đêm qua, Đàm Mộng cùng cô có bàn bạc lại một chút.
"Tổ tiết mục đến bây giờ vẫn chưa nói kịch bản cho chúng ta."
Đàm Mộng nói, "Tôi thật hoài nghi bọn hộ sẽ làm một thao tác lớn đi?"
Giang Diệp đương nhiên biết kịch bản.
Nhưng nếu nói trước với Đàm Mộng cũng không có điểm gì tốt.
Cô chỉ hơi dừng lại, nhìn giống như không chút để ý mà nói, "Tôi đoán sẽ có battle."
"Tôi khẳng định."
"Tổ tiết mục nào mà không dựa cái này hút sự chú ý."
Đàm Mộng ghé vào giường mình, chắp tay trước ngực cầu nguyện nói, "Chỉ mong đừng bắt tôi tham gia battle."
Giang Diệp cười: "Cậu sợ sao?"
Đàm Mộng quả nhiên hét lên một tiếng: "—— sao có thể?!"
"Nhưng buổi xếp cấp bậc đầu tiên vẫn tương đối quan trọng."
"Nếu là phân cấp bậc ẩn thì nói không chừng battle thất bại, tôi sẽ trực tiếp trượt về F, mất nhiều hơn được."
Cô dừng một chút, nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, "Hơn nữa không phải là căn cứ vào cấp bậc mà chọn ký túc xá sao, tôi muốn ở phòng lớn.
......
Kết quả, cô hiện tại thế nhưng lại trực tiếp khiêu chiến vị trí đệ nhị?
Cô ngồi ở vị trí số sáu, hoàn toàn có thể ngồi im để bảo toàn vị trí cho mình.
Hơn nữa, vị trí thứ sáu cô ngồi cũng khá tốt, vừa vặn gần với thứ tự để xuất đạo, vô luận là khiêu chiến hay là bị khiêu chiến đều có thể có tương đối nhiều thời lượng lên hình.
Giang Diệp suy nghĩ cẩn thận.
Vì cái gì a?
Trong trường quay, những người khác cũng vô cùng kinh ngạc.
Người ngồi vị trí thứ sáu cư nhiên lại khiêu chiến vị trí thứ hai sao?
Hơn nữa, cái thứ hạng sáu này rõ ràng có cơ hội để ngồi trực tiếp lên vị trí thứ hai mà, như thế này có ý nghĩa gì sao?
Bất quá, dựa theo quy tắc.
Đàm Mông và Tiết Tri Hàm vẫn là bị gọi lên sân khấu.
Đàm Mộng khiêu chiến với máy quay đang quay đến mình, "Tôi lựa chọn vị trí số sáu chính là muốn cho mình một không gian để tiến bộ."
Thanh âm cô có điểm run, "Cho nên tôi hiện tại cảm thấy, tôi có thể đi nếm thử."
Cô sau khi nói xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị trí của Giang Diệp, nhấp miệng một chút, "Tôi, tôi đã chuẩn bị xong."
Chờ đến khi Đàm Mộng bắt đầu biểu diễn.
Giang Diệp cảm thấy có điểm không ổn.
Đàm Mộng phát huy tương đối thất thường.
Cô chuẩn bị một ca khúc múa đơn, đều không cần mở miệng.
Nhưng tứ chi của cô đều rất hoảng, vị trí đặt tay chân cũng không chuẩn.
Giang Diệp đã từng nhìn thấy bộ dáng đang luyện tập.
Cô tuyệt đối không phải là trình độ này.
Quả nhiên sau khi cô và Tiết Tri Hàm biểu diễn xong, cô bị các huấn luyện viên nhất trí phê bình.
"Từ tư liệu của bạn, bạn có kinh nghiệm 6 năm làm thực tập sinh."
"Tôi cho rằng bạn hẳn là người có trình độ."
"Đã có dũng khí trực tiếp khiêu chiến hạng hai vậy sao bạn không nhìn lại thực lực của mình có đuổi kịp không?"
Mục Tinh Trì không lưu tình chút nào nói, "Thật sự quá liều lĩnh."
Đàm Mộng cúi đầu, không nói chuyện.
"Kết quả cuối cùng là, Đàm Mộng khiêu chiến thất bại, tiến vào khu thất bại."
Dương Tinh Tinh nhìn, như cảm thấy được cảm xúc của cô không đúng, hỏi, "Có câu hỏi gì sao?"
Đàm Mộng đứng đờ tại chỗ, thoạt nhìn như muốn khóc.
Cô nỗ lực kiềm chế lại nước mắt sau đó nhẹ giọng nói: "Không có."
Tiết Tri Hàm bên cạnh đưa cho cô một bao khăn giấy.
Đàm Mộng không muốn.
Cô hít vào mấy hơi, cúi chào huấn luyện viên sau đó lập tức đi về khu thất bại."
Giang Diệp ngồi trên vị trí của mình, thoáng nhớ lại một chút.
Thơi gian thật sự quá lâu, ký ức cô có một chút mơ hồ.
Nhưng nếu cô nhớ không lầm thì đời trước, trong lần xếp hạng cuối cùng, Đàm Mộng có xếp hạng giống hệt với vị trí cô nàng chọn trong buổi tuyển tòa.
Hạng sáu.
Cũng chính là vừa vặn hụt mất vị trí để xuất đạo.