*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Viên Úc Thần họp xong trở về liền thấy "rác" đầy trên đất, vốn định cho Phàn Diệp dọn dẹp rồi đem ra ngoài, nhưng nhìn Sân Mộc chơi đến cao hứng lại nuốt đành xuống.
Đá ra hộp lễ vật bên chân, Viên Úc Thần ngồi xuống cạnh Sân Mộc "Tất cả ở đâu ra?"
"Đồng nghiệp anh đưa." Sân Mộc bạo lực xé mở tân hộp, tò mò sờ soạng kim loại cầu hình dụng cụ sử dụng.
Nhìn thứ đồ chơi trong tay Sân Mộc. Nếu Viên Úc Thần nhớ không lầm đây hẳn là máy dò của phòng thí nghiệm Cửu Quân khai phá mấy năm trước, đồ chơi này ở Cửu Quân cũng được coi là đồ cổ có chút giá trị lịch sử.
Sân Mộc ngẩng đầu vẻ mặt khó lường nhìn Viên Úc Thần "Anh khó chịu ta đem phòng anh làm loạn?"
Viên Úc Thần nhìn phòng khách không có chỗ đặt chân, duỗi tay xoa xoa đầu Sân Mộc "Em phải giúp ta dọn dẹp."
"Ta liền biết anh keo kiệt." Sân Mộc dáng vẻ không sao cả nghịch máy dò.
Viên Úc Thần đứng dậy gỡ nút cởi quân trang, về phòng thay huấn luyện phục bình thường. "Phòng thí nghiệm của Lăng Mạt có rất nhiều khoa học kỹ thuật mới, ngày mai ta dẫn em đi xem."
"Anh không có công việc trong quân bộ sao?"
"Hủy bỏ công tác ngày mai nghỉ ngơi, hôm sau lại tiếp tục cũng được." Viên Úc Thần đi đến phía sau Sân Mộc, cong lưng. "Ngày mai chỉ bồi em."
Sân Mộc ngửa đầu hồ nghi "Nói chuyện giữ lời."
Viên Úc Thần vỗ đầu Sân Mộc trong mắt hiện lên ý cười "Thay quần áo, ta mang em đi dùng cơm."
Sân Mộc ném đồ chơi trong tay xuống, xoay người chạy về phòng đóng cửa lại. "Ta muốn thay quần áo, nhìn lén là lưu manh!"
Bị Sân Mộc chặn ngoài cửa, nhìn phòng khách hỗn độn đầy đất, Viên Úc Thần bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể nhận mệnh ra tay thu dọn.
Ra khỏi học viện Sân Mộc đương nhiên không muốn tiếp tục mặt chế phục viện sinh, thay một chiếc áo cổ cao đơn giản màunhạt, mang theo tai nghe Viên Úc Thần đưa liền xuất phát. Thân người Sân Mộc vốn cao gầy, một thân giả trang này nhìn càng giống hài tử chưa lớn.
Sân Mộc giấu tay trong tay áo dài rộng, làm như không thấy tầm mắt của Viên Úc Thần. Viên Úc Thần duỗi tay kéo quần áo của mình mặc vào, nhìn ra Viên Úc Thần nguy hiểm, Sân Mộc gặm cổ áo ủy khuất. "Ta là bạn trai của anh, không phải lính của anh."
"Đừng cắn, tật xấu." Đem cổ áo trong miệng Sân Mộc lôi ra, Viên Úc Thần duỗi tay ra lệnh. "Đi thôi, nguyên soái phu nhân của ta."
Tự động xem nhẹ việc con trai lại gọi thành phu nhân, Sân Mộc hài lòng vui vẻ giữ chặt tay Viên Úc Thần, đi theo Viên Úc Thần ra cửa sau. "Có thể lấy tinh hạch làm thành cơm không?"
"Không thể."
"Cơm tinh hạch ăn ngon a, cho dù là ăn cơm của loài người, thì ta vẫn là động vật ăn thịt a."
Liếc nhìn tang thi hoàng đúng lý hợp tình, Viên Úc Thần nói "Bình thường em cũng ăn trái cây."
"Hấp thụ thủy linh trong trái cây, anh không cảm thấy da ta đẹp sao?"
Duỗi tay sờ sờ mặt Sân Mộc, cảm giác không tồi lại thuận tay nhéo nhéo. "Đúng là rất tốt."
"!!!" Sân Mộc. "Nguyên soái đại nhân anh chơi lưu manh!"
Viên Úc Thần mang Sân Mộc đến nhà ăn Cửu Quân, binh lính kết thúc giờ huấn luyện buổi chiều đều đã bắt đầu dùng cơm, Viên Úc Thần nắm Sân Mộc đi đến, làm cho vô số nhóm hán tử đã nhận được tin tức nhưng chưa được thấy mặt thầm kích động.
"Muốn ăn gì?" Viên Úc Thần để Sân Mộc chọn.
"Thịt!" Sân Mộc nắm trảo. Lúc trước khi là tang thi sơ cấp hắn cũng đã ăn qua thịt nhân loại, làm động vật ăn thịt hắn đương nhiên không thích rau xào.
Nhìn cả ngàn người dùng cơm trong nhà ăn, Sân Mộc chống cằm cảm khái với Viên Úc Thần. "Cửu Quân các ngươi thật là hào! So với học viện chúng ta còn xa xỉ hơn."
Nghe không hiểu nghĩa của "hào", nhưng hiểu được ý của xa xỉ, Viên Úc Thần đem thức ăn đẩy đến trước mặt Sân Mộc "Cửu Quân là quân bộ tuyến đầu, quân phí tất nhiên tốt hơn so với quân bộ bình thường."
"Nếu nói không tốt sao nhiều người đều muốn đến chỗ này của anh." Nhớ tới Tiêu Lâm Du, gật đầu hiểu rõ.
"Nhưng tỉ lệ tử vong ở Cửu Quân cũng rất cao, đối mặt với chiến tranh, Cửu Quân vĩnh viễn là kẻ xung phong đi trước, sau khi rút lui, có đôi khi cũng không có cứu trợ không có hậu viện."
"Ta chưa từng hy vọng xa vời có thể được viện trợ, người trẻ tuổi, phải học được cảm thấy đủ." Ở mạt thế sẽ không có ai đem sinh mệnh của mình giao lên người kẻ khác.
Bộ dạng ông cụ non của Sân Mộc làm cười không ít người, trong lòng Viên Úc Thần lại hụt hẫng. Y biết Sân Mộc từng trải qua mạt thế tàn nhẫn, đoạn thống khổ này y sẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được.
"Há mồm." Sân Mộc gắp thịt cho Viên Úc Thần.
"Em phải tin tưởng ta, vô luận em có ở đâu ta cũng sẽ đến tìm em." Viên Úc Thần bảo đảm.
Sân Mộc nghiêng đầu nhìn Viên Úc Thần người này, cười như không cười "Ta sẽ nhớ lời hứa của anh."
"Nguyên soái!" Trác Lâm Anh theo sau Trọng Lân đi tới. Nhìn thấy Sân Mộc bên cạnh Viên Úc Thần, trong mắt Trác Lâm Anh nhiều bất ngờ hơn là khiếp sợ.
Sân Mộc nhìn Trác Lâm Anh, hai người đã từng giao thủ trong toàn quân diễn tập, đây là nữ nhân thông minh lại mạnh mẽ, khi hắn tạc nổ kho vũ khí của Cửu Quân, Trác Lâm Anh gặp nguy không loạn chỉ huy Cửu Quân vây quanh hắn, nếu không phải nhảy xuống vách núi, bản thân rất có khả năng đã bị nữ nhân này bắt làm tù binh.
"Sân Mộc, hôn ước giả của nguyên soái, là đồng học của đệ đệ Trác Kỳ Bảo ngươi." Trọng Lân giới thiệu với Trác Lâm Anh.
Trác Lâm Anh rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, lặng lẽ liễm đi cảm xúc giấu vào đáy mắt, khẽ gật đầu cùng Sân Mộc xem như chào hỏi. "Toàn quân đại diễn tập, đắc tội."
"Chuyện cũ, lại nói ta cũng không có chịu thiệt." Sân Mộc nói.
Kỳ thật Trác Lâm Anh càng muốn nói tái chiến một ván phân rõ thắng bại, nhưng Viên Úc Thần ở đây, nàng không cách nào cùng Sân Mộc khiêu khích.
Giám sát Sân Mộc ăn xong rau dưa, lúc này Viên Úc Thần mới ngẩng đầu nhìn Trác Lâm Anh "Thương tích thế nào?"
"Mới từ chỗ Lâu Linh ra, đều là thương tích ngoài da."
"Huấn luyện phải nằm trong phạm vi số liệu mà cơ thể thừa nhận, không thể quá vội vàng."
"Vâng!" Trác Lâm Anh cúi chào.
"Trọng Lân, ngươi nhanh chóng lập ra kế hoạch huấn luyện mới cho nàng." Viên Úc Thần phân phó.
"Vâng, đêm nay ta liền làm."
"Ta ăn xong rồi." Sân Mộc đưa cái chén sạch sẽ cho Viên Úc Thần xem.
Lấy trái cây đưa cho Sân Mộc, Viên Úc Thần mang Sân Mộc đứng dậy. "Ta đi trước."
Viên Úc Thần cùng Sân Mộc ra khỏi nhà ăn, Trác Lâm Anh nhìn theo bóng lưng Viên Úc Thần, cảm xúc phập phồng trong mắt. Lúc đi đến cửa nhà ăn, Sân Mộc đang đùa giỡn cùng Viên Úc Thần đột nhiên xoay người, đôi mắt u ám chạm vào tầm mắt Trác Lâm Anh, chọc vào thân thể khiến Trác Lâm Anh bỗng nhiên phát lạnh.
Khóe miệng Sân Mộc nhếch lên độ cung quỷ dị, há mồm không tiếng động mở miệng, Trác Lâm Anh trong lòng hơi hoảng, không ngờ Sân Mộc thế mà nhìn ra tâm tư của nàng.
Ăn uống no đủ Viên Úc Thần đương nhiên sẽ không để để Sân Mộc trở về phòng, hai người đi trên sân huấn luyện trống trải trong căn cứ Cửu Quân, ánh đèn nhu hòa dưới bầu trời rộng lớn, hai người Viên Úc Thần cùng Sân Mộc tay trong tay, ngược lại có chút lãng mạn nho nhỏ giữa tình nhân.
"Lúc trước ta cho rằng khi ta ngủ say thế giới sẽ bị hủy diệt, chưa từng nghĩ đến sinh mệnh của nhân loại lại có thể kéo dài như vậy." Sân Mộc đột nhiên nói.
"Chỉ cần có sự sống, sinh mệnh sẽ không biến mất."
Sân Mộc ngửa đầu nhìn sườn mặt lạnh lẽo của Viên Úc Thần, trong mắt hắn nhìn qua thật dịu dàng. "Có khi ta thật muốn mang anh trở về thế giới của ta, bỏ tật xấu thiên chân (ngây thơ) của anh."
"Thật ra ta chưa từng nghe ai nói ta thiên chân."
"Anh làm người tốt, ta làm ác nhân, quả nhân vẫn có thể bảo vệ anh." Sân Mộc cũng không trả lời vấn đề của Viên Úc Thần, Viên Úc Thần trách nhiệm, trung thành, làm Sân Mộc luôn lo một ngày nào đó y bị người lừa.
Viên Úc Thần cười, cúi đầu nhéo cái mũi Sân Mộc. "Như thế nào lại như tiểu lão đầu."
"Ta vốn lớn hơn anh." Sân Mộc vung tay Viên Úc Thần, nhíu mày xoa mũi. "Tính theo thế hệ, lão tổ tông của anh đều tuổi trẻ hơn ta."
"Ta đây nên gọi em là gì?"
"Anh muốn thật gọi ta là gì, người khác còn không cười chết."
Viên Úc Thần như suy tư gì đó gật đầu "Cũng đúng, ta cũng không thể nơi nơi nói với mọi người, nguyên soái phu nhân của ta là tang thi."
"Anh nói cũng phải có người tin a." Sân Mộc tức muốn đánh Viên Úc Thần.
Viên Úc Thần chạy hai bước, nhìn thấy biểu tình kinh dị của những người nhìn lén xung quanh, lập tức thu lại gương mặt tươi cười, nháy mắt khôi phục nghiêm trang bắt lấy tay Sân Mộc. "Đừng nháo, có người nhìn."
Sân Mộc hừ hừ "Cùng quả nhân còn ngại ủy khuất."
"Đây là quân đội, trên người ta còn mặc quân trang." Viên Úc Thần bất đắc dĩ Sân Mộc lòng dạ hẹp hòi.
Sân Mộc lấy khóe mắt liếc nhìn quân trang trên người Viên Úc Thần, lại vô tình quét qua binh lính nhìn lén xung quanh, trong mắt hiện lên đùa dai.
"Úc Thần." Sân Mộc đột nhiên kêu một tiếng, Viên Úc Thần phản xạ quay đầu lại, Sân Mộc đột nhiên duỗi tay túm chặt cổ áo Viên Úc Thần, lúc Viên Úc Thần trở tay không kịp hung hăng hôn lên miệng y.
Nhìn Viên Úc Thần kinh ngạc, Sân Mộc thật đàn ông lau miệng, kiêu ngạo ngửa đầu. "Quả nhân liền hôn ngươi thì thế nào!!"
Sân Mộc cấp tốc biến mất, sửng sốt nửa ngày nhìn bóng lưng Sân Mộc, lỗ tai Viên Úc Thần đỏ đến quỷ dị. Binh lính nhìn lén xung quanh trừng lớn hai mắt, trong lòng yên lặng dựng ngón tay cái. "Phu nhân, đủ hán tử!!"
Trở lại tòa túc khu, quan quân đang tản bộ sôi nổi chào hỏi Sân Mộc, Sân Mộc còn rất lễ phép ứng phó đi qua, căng mặt trở về phòng.
Mới vừa vào nhà liền buồn đầu vùi vào giường, đem giường đệm chỉnh tề có thể so với tiêu bản của Viên Úc Thần làm rối tinh rối mù, mặt đỏ ửng đối với việc chơi lưu manh trước mặt công chúng vừa rồi hổ thẹn không thôi.
Viên Úc Thần theo vào nhìn thấy Sân Mộc xấu hổ lập tức buồn cười, đi đến bên người Sân Mộc ngồi xuống, đem cái đầu lộn xộn từ trong chăn cứu ra. "Xấu hổ? Không phải vừa rồi rất cường thế sao?"
"Rất nhiều người đều nhìn thấy đi? Đúng không đúng không?" Khóc không ra nước mắt.
Giúp Sân Mộc vuốt thẳng tóc, Viên Úc Thần cười nói "Chúng ta là người yêu, thân mật chút người khác có thể nói gì?"
"Bổn tang thi hoàng là rất ngây thơ, ngượng quá làm xao đây ~" Sân Mộc chưa bao giờ nói chuyện yêu đương khóc không ra nước mắt.
Bộ dạng phồng mặt tức giận của Sân Mộc Viên Úc Thần thấy thật đáng yêu, nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống. Sân Mộc trợn hai mắt, Viên Úc Thần mỉm cười "Giữa người yêu với nhau, như vậy rất bình thường."
"Được rồi, thời gian không còn sớm nên nghỉ ngơi, đi tắm trước." Viên Úc Thần đem Sân Mộc từ trên giường kéo dậy, sau đó bắt đầu sửa sang giường đệm.
"Chúng ta ngủ chung sao?" Sân Mộc chần chờ.
"Phòng đơn chỉ có một cái giường, em không ngủ cùng ta chẳng lẽ nằm ở bên ngoài." Viên Úc Thần cố tình xụ mặt nói.
Sân Mộc nhịn không được lại bắt đầu rối rắm gặm cổ áo, Viên Úc Thần bất đắc dĩ đi qua đem cổ áo trong miệng Sân Mộc lôi ra. "Ngày thường cũng không phải chưa ngủ qua, chỉ là ngủ mà thôi."
"Ta biết a, chẳng lẽ anh còn muốn làm gì." Sân Mộc bĩu môi phun tào.
"Còn không đi tắm rửa." Viên Úc Thần đẩy Sân Mộc đi. "Nhanh lên."
"Nga." Sân Mộc rầu rĩ đi ra ngoài, khi đi tới cửa đột nhiên bám lấy khung cửa ló đầu ra. "Úc Thần, làm tình đau không?"
"!!!" Viên Úc Thần.
Đối diện với khiếp sợ trong mắt Viên Úc Thần, Sân Mộc ngượng ngùng cúi đầu, rồi lại phá lệ nghiêm túc nói. "Nếu anh muốn làm tình cùng ta, trước tiên phải nói cho ta, ta...... ta có chút sợ hãi."