*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng cảnh báo rất nhanh làm kinh động đến toàn bộ căn cứ Tả Quân, nghe được có người từ trong phòng chỉ huy lao ra, Sân Mộc nhanh chóng rời đi như cơn gió, biến mất bên ngoài phòng chỉ huy.
Trác Lâm Anh lao khỏi phòng chỉ huy, ánh mắt cảnh giác đảo quanh bốn phía nhíu chặt mày. Nam nhân thiếu tá theo sát phía sau, ngũ quan ôn hòa hiện lên chút lo lắng. "Là người một nhà sao?"
"Ngu ngốc dẫm lên Ẩn Lôi tự mình bày ra?" Trác Lâm Anh lạnh lùng nói. "Nhất định có người trà trộn vào!"
"Viện sinh học viện?" Trong mắt thiếu tá hiện lên tia hứng thú.
"Vô luận là ai, cũng không thể mất cảnh giác." Trác Lâm Anh nhanh chân rời đi. "Toàn quân cảnh giới, năm người một tổ đan xen tuần tra, phải đem trùng tử trà trộn tìm được ra đây, bất luận chết sống!"
"Rõ!!"
Sân Mộc lẫn vào một đợt lại một đợt điều tra, không ngừng bị Ẩn Lôi kích phát, lập ngã một tổ đội tuần tra, Sân Mộc ghé vào bên dưới phi hành khí nhìn hai tổ Tả Quân đan xen, dư quang quan sát bốn phía địa hình, trong đầu phác họa ra địa hình mô phỏng Bách An Ngưng đưa mình lúc trước.
Thời gian đã qua gần 1 giờ, Sân Mộc biết bản thân bị bắt chỉ là vấn đề thời gian, hắn cần phải ở trong thời gian giới hạn đến được kho vũ khí trước khi Tả Quân đuổi tới.
Trác Lâm Anh chỉ huy Tả Quân bốn phía, bên dưới quân mũ là đôi mắt nghiêm cẩn thanh minh. Thiếu tá ôm cánh tay nhướng mày nhìn bốn phía. "Còn chưa tìm được? Hay là rời đi rồi."
"Có thể trà trộn vào tới, ta làm sao có thể để hắn rời đi?" Trác Lâm Anh quát lên. "Mặt mũi Cửu Quân đều bị mất hết."
"Một đám tiểu bằng hữu, ngươi thật muốn so đo cùng bọn chúng." Thiếu tá lắc đầu. "Bọn chúng còn có thể làm ra cái gì khác?"
Trác Lâm Anh nhíu mày trầm tư một lát, trong đầu đột nhiên chợt lóe linh quang, trong lòng hình như có phát hiện. "Không xong!" Trác Lâm Anh đột nhiên ngẩng đầu, xoay người chạy nhanh đến một hướng, lạnh giọng hô to. "Lập tức bao vây kho vũ khí!!"
Bên ngoài kho vũ khí, Sân Mộc nhanh nhẹn trụ cổ một tiểu đội sáu người canh gác, cho tập trung ngồi dưới mặt đất, mấy người xoa cổ đau nhức nhìn Sân Mộc. "Tiểu quỷ, học viện nào?"
Khóe mắt Sân Mộc liếc qua mấy "người chết" một cái, vội vàng tiếp tục động tác trên tay không trả lời.
Hán tử đầu lĩnh lẩm bẩm vài câu huấn luyện bi thảm sau diễn tập, ngược lại cười nhìn Sân Mộc. "Thân thủ không tồi, sau khi tốt nghiệp có hứng thú tới Cửu Quân không?"
Sân Mộc đứng dậy từ trên cao nhìn xuống hán tử đầu lĩnh. "Ta không có hứng thú với tiên thi(1)."
(1)Tiên thi (xác chết roi): là một hành động cổ đại nhằm xúc phạm người chết. Nó ám chỉ đến cái chết của một người đàn ông, sau khi chết thân xác bị đem ra từ mộ và dùng roi đánh vào.
"......" Hán tử đầu lĩnh.
Sân Mộc chui vào kho vũ khí, nhìn đống vũ khí chồng chất bên nhau cũng không lãng phí thời gian, mục tiêu thật chính xác tìm được đạn năng lượng.
Trong không khí tiếng gió nổi lên dao động, Sân Mộc dường như có cảm ứng ngẩng đầu, động tác trên tay bắt đầu nhanh hơn.
Khí vị trong gió càng thêm hỗn loạn, bên ngoài kho vũ khí đã có thể ẩn ẩn nghe được tiếng bước chân ồn ào. Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc thì Sân Mộc buông đồ trong tay, ung dung thả người nhảy qua cửa sổ kho vũ khí thoát đi.
Cùng lúc này Trác Lâm Anh đã mang quân đuổi tới, nhìn thấy mấy người bỏ mình bên ngoài kho vũ khí mày lập tức nhíu chặt, không dừng lại lâu, bước nhanh vọt tới trước kho vũ khí duỗi tay kéo cửa.
"Oanh!!" Một tiếng vang lớn chấn động mặt đất, thiếu tá phát hiện không đúng đầu tiên, xông lên phía trước đem Trác Lâm Anh kéo cúi thấp người. "Nằm sấp xuống!!"
Một loạt trận nổ lớn chấn đến mặt đất run nhẹ, ngọn lửa cuốn lên mảng lớn cát đất, làm rối hành động của mọi người. Sân Mộc nhân cơ hội xuyên qua vòng vây nhanh chóng lao ra ngoài.
Vụ nổ vẫn chưa ngừng, Trác Lâm Anh đẩy mạnh ra thiếu tá, nhìn cát vàng tràn ngập bốn phía, sắc mặt xanh mét. "Truy cho ta!!"
Tất cả các doanh địa Tả Quân xuất động toàn quân đuổi bắt Sân Mộc không bỏ, Sân Mộc cũng không tìm được Tỉnh Bách, chặt đứt Tả Quân phía sau, lúc này hắn chỉ hy vọng Long Vũ đã mang Bách An Ngưng bọn họ phá vây thoát rồi.
Bị Tả Quân chặt đứt đường lui, Sân Mộc bị bức đến gần vách núi, phía trước là vực sâu làm hắn choáng váng, phía sau là Tả Quân bị nổ trại tức giận, Sân Mộc yên lặng vì vận khí của mình mà che mặt.
Trác Lâm Anh từ trong Tả Quân bước ra, cố nén tức giận nhìn Sân Mộc bị buộc đến tuyệt cảnh, đáy mắt thiêu đốt ngọn lửa đáng sợ. "Báo ra tên họ học viện lớp của ngươi!"
Đằng sau là đại quân ùn ùn, đằng trước là Sân Mộc thế đơn lực mỏng, gió to gào thét vực núi hiểm trở, thân thể nhỏ gầy của Sân Mộc khẽ lay động thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, ít nhất trên Tinh Võng rất nhiều cư dân mạng đều bị khơi dậy tình thương của mẹ.
"Ta lặp lại lần cuối!" Trác Lâm Anh đã muốn bùng nổ. "Tên họ học viện lớp của ngươi, quan chỉ huy nhiệm vụ là ai!"
Sân Mộc khoa tay múa chân đưa ngón giữa. "Lấy nhiều khi ít, không biết xấu hổ!"
"Bắt lấy hắn!" Trác Lâm Anh cũng không phải hoàn toàn tức giận Sân Mộc, trực tiếp ra lệnh đội quân phía sau.
Sân Mộc lấy khóe mắt liếc Trác Lâm Anh, khóe miệng cười như không cười. "Muốn bắt ta làm tù binh, nữ nhân, ngươi là người duy nhất có loại suy nghĩ này bây giờ vẫn còn sống."
Nhìn u quang trong mắt Sân Mộc, trong lòng Trác Lâm Anh hiện lên điềm xấu không rõ. "Ngươi muốn làm gì."
"Nữ nhân, đừng để rơi vào tay ta." Sân Mộc làm cái động tác cắt cổ, xoay người nhảy xuống vách vực.
"Chờ một chút!!" Trác Lâm Anh kinh ngạc. Chẳng những Trác Lâm Anh, tất cả mọi người đều bị hành động không muốn sống Sân Mộc làm hoảng sợ.
Trận chủ chiến bên này đã bùng nổ mãnh liệt, chỉ còn một ít thế lực tồn tại đánh nhau túi bụi, Quang Minh liên thủ Đế Nhạc, Tả Quân phong bế tất cả lộ tuyến, cắn chặt con mồi không bỏ.
Viên Doãn Ca mang theo một thân đầy cát đến cạnh Tiêu Lâm Du, thần sắc ngưng trọng. "Lộ tuyến bị phong tỏa, súng ống đạn dược, đồ ăn đều không thể chuyển vào, cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ bị vây chết trong đây."
Tiêu Lâm Du đưa lưng về phía Viên Doãn Ca trầm mặc một lát, nghiêm túc mở miệng "Bách An Ngưng bên kia cũng bị vây khốn, nhưng bọn họ không muốn hội hợp cùng chúng ta."
"Lúc trước chúng ta lợi dụng bọn họ đả kích Đế Nhạc, bọn họ đương nhiên không tin chúng ta."
"Lệ Tư gửi tin đến, có ý hợp tác cùng chúng ta đối phó Đế Nhạc và Quang Minh trước." Tiêu Lâm Du xoay người.
Viên Doãn Ca nhíu mày. "Ngươi muốn cùng Lệ Tư liên thủ."
"Lệ Tư là con rắn độc, ta đương nhiên sẽ không chui đầu vào lưới." Tiêu Lâm Du cười lạnh. "Cái gọi là hợp tác bất quá chỉ là Lệ Tư và trường quân đội đệ nhất tạm thời đình chiến, hai bên tập trung binh lực trước đối phó với Đế Nhạc Quang Minh."
Viên Doãn Ca trầm tư một lát rồi gật đầu "Có thể chấp nhận. Đế Nhạc phản địch, Đế Nhạc, Quang Minh, Tả Quân liên thủ, chúng ta căn bản không có đường sống."
"Trước tiên giải quyết Đế Nhạc, theo sau là Lệ Tư. Phân phó xuống nhất định lúc nào cũng phải cẩn thận đề phòng Lệ Tư." Lệ Tư âm hiểm xảo trá làm Tiêu Lâm Du không dám thiếu cảnh giác.
"Rõ!"
Bên này Lệ Tư cùng trường quân đội đệ nhất liên thủ đối phó Đế Nhạc và Quang Minh, hai bên đều không phân trên dưới đánh đến không phân không ngừng, Tả Quân lại đột nhiên thắt chặt vòng vây, bắt đầu vây quét các trường.
Nước sông tĩnh lặng đột nhiên nổi lên tầng tầng sóng gợn, đột nhiên thủy hoa tiên khởi, một cái đầu từ trong nước ngoi lên, bàn tay tái nhợt vuốt tóc lên, lộ ra ngũ quan thanh tú sạch sẽ.
Sân Mộc trái phải nhìn bốn phía xung quanh, xoay người bơi vào bờ. Tới bờ sông, Sân Mộc vùng vẫy lên bờ, một tay che lại ngực phát đau, giữa mày hơi nhăn lại.
Từ đỉnh núi nhảy xuống, tuy rằng xác định rơi vào nước sẽ không chết, nhưng lực chấn lớn đập vào cơ thể Sân Mộc khiến xương cốt toàn thân cơ hồ đều muốn vụn.
Sân Mộc quỳ rạp trên đất, tay chân nhất thời không có lực, nước sông lạnh lẽo theo tóc chảy xuống góc áo, dán chặt vào cơ thể Sân Mộc, làm cho thân thể hắn trông càng thêm mảnh khảnh.
"Như vậy cũng không chết, đúng là quái vật." Âm thanh trêu chọc từ phía sau truyền đến, Sân Mộc cảnh giác xoay người, hai mắt lạnh băng nhìn nam nhân dần dần đi tới.
Người này Sân Mộc biết, chính là thiếu tá cùng Trác Lâm Anh nói chuyện trong phòng chỉ huy.
"Nhận thua cũng không có gì, hà tất gây tội lớn như vậy." Nam nhân dừng lại cách Sân Mộc 5 mét, ôn hòa mỉm cười nhìn Sân Mộc hề hề đáng thương.
"Ngươi là ai." Sân Mộc chống thân mình đứng lên, trên gương mặt tái nhợt của hắn vẫn là ngạo khí trước sau như một.
Nam nhân cười khẽ làm cái chào không tính là tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội. "Tổ trưởng tổ 6 đội đặc chiến Cửu Quân, thiếu tá Tần Diệc Đàn."
"Năm nhất trường quân đội đệ nhất Liên Bang."
"Ngươi là tân sinh năm nhất?" Trong mắt Tần Diệc Đàn hiện lên kinh ngạc.
Sân Mộc nhíu mày, siết chặt nắm tay làm động tác đấu võ. "Muốn đánh liền đánh, vô nghĩa cái gì."
Tần Diệc Đàn ý vị không rõ nhìn thân thể "suy nhược" của Sân Mộc. "Ngươi xác định có thể?"
"Nếu ta không đánh, ngươi sẽ bỏ qua cho ta?" Sân Mộc cười mỉa.
"Đương nhiên sẽ không." Tần Diệc Đàn vô tội. "Ngươi tạc nổ kho vũ khí, huỷ đi nơi đóng quân của chúng ta, lãnh đạo trực tiếp ra lệnh cho ta đem ngươi mang về."
"Nhiều lời vô nghĩa." Cảm nhận được năng lượng trong cơ thể chuyển tốt, Sân Mộc như tia chớp xuất hiện trước mặt Tần Diệc Đàn, nắm tay mang gió đánh tới mặt Tần Diệc Đàn.
Tần Diệc Đàn nghiêng người né tránh, phong quyền xoẹt qua thân cây bên cạnh, lấy đi nửa phần thân cây. Tần Diệc Đàn nhẹ chậc. "Quái vật, quái vật."
Sân Mộc nhíu mày, trong mắt lưu chuyển lãnh quang quỷ dị. "Câm miệng!"
Hoa băng ngưng kết trên tay Tần Diệc Đàn, Tần Diệc Đàn thả người nhảy ra trăm mét, băng sương trong tay rơi xuống mặt đất, đột nhiên nhô lên mảng lớn gai băng lan ra bốn phía, đem Sân Mộc vây vào bên trong.
Sân Mộc cuốn lên cuồng phong, lan toả thành ngàn vạn lưỡi dao gió, đem gai băng vây quanh hóa thành những mảnh vụn hoa băng bay đầy trời.
Tần Diệc Đàn nhướng mày, gương mặt vốn ôn hòa ẩn ẩn sinh ra chiến ý. "Dị năng 2S, đúng là nằm ngoài dự kiến của ta."
Hoa băng yên lặng bao trùm không trung, mặt đất bị đông cứng, cây cối bốn phía vốn xanh tươi đều bị đông lạnh mà mất đi sự sống, trong chớp mắt đã biến thành vương quốc băng tuyết.
Trong lòng mắng câu kẻ điên cuồng chiến, Sân Mộc mở giang hai tay, đập tung băng tuyết tứ phía, nếu xem nhẹ không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, dưới dưới phản chiếu đầy trời bông tuyết, ngược lại cũng rất đẹp đẽ lãng mạn.
Sân Mộc cấp tốc nhắm vào Tần Diệc Đàn, từng quyền đánh thẳng vào thắt lưng gã. Những lưỡi dao gió thỉnh thoảng xẹt qua, lưu lại trên người Tần Diệc Đàn vài vệt máu.
Dị năng Tần Diệc Đàn cao hơn hắn, hẳn là 3S, dị năng của hắn không phải đối thủ, chỉ có thể dựa vào quyền cước tìm chút cơ hội.
Vết máu trên người Tần Diệc Đàn nhiễm hồng quần áo gã, đôi mắt cũng nhiễm hồng. Lúc này trên mặt gã nơi nào còn có ôn hòa lễ độ, nếu có chỉ là dã thú hung ác cùng chiến hỏa.
Đấm tay hai người đập vào nhau, lệ phong dưới chân Sân Mộc lưu lại vết thương đẫm máu trên bụng Tần Diệc Đàn, Sân Mộc cũng bị lực đạo Tần Diệc Đàn chấn ra mấy mét, ngã xuống mặt đất cố gắng ngăn lại vị tanh đến bên miệng.
Cố nén thân thể đau nhức, Sân Mộc đứng dậy để thoạt nhìn trông bình thường chút. Tần Diệc Đàn hoạt động cổ, đối với vết thương trên người làm như không thấy, khóe miệng giơ lên một nụ cười tà mị. "Tiểu trùng tử đáng yêu, ta thật có chút thích ngươi."
"Biến thái!" Sân Mộc nhíu mày.
Tần Diệc Đàn đột nhiên biến mất trong tầm mắt Sân Mộc, Sân Mộc căng chặt thân mình, tiếp theo đó là đợt gió mạnh theo trực giác làm hắn lảng tránh, xoa gò má bị băng thứ xoẹt qua mang theo chút đau.
Hai người so chiêu quyền cước, ngươi tới ta đi, qua hơn trăm chiêu cũng không phân được trên dưới. Sân Mộc không dám tiếp tục mạo hiểm công kích, chỉ có thể liên tiếp tránh né, cảnh giác không để lưu lại vết thương trên người mình. Một khi hắn bị thương, hắn thật sự có thể sẽ gặp nguy hiểm.
"Tiểu trùng, tiếp được một chiêu này!" Tần Diệc Đàn cười đến quỷ dị, song quyền tiến thẳng tới, Sân Mộc nhanh chóng tách ra. Cái lạnh thấu xương khiến Sân Mộc cảm giác không ổn, nhìn nụ cười âm lãnh của Tần Diệc Đàn trong lòng càng thêm lộp bộp.
Băng sương nhanh chóng đông trụ hai tay Sân Mộc, Sân Mộc tránh không được, mắt thấy Tần Diệc Đàn lần nữa đánh úp tới, Sân Mộc cắn răng, ngưng tụ năng lượng toàn thân, hét to một tiếng, đột nhiên gió nổi mây phun, gió lốc cuồng bạo cuốn lên trăm mét.
Gió lốc mãnh liệt, cát vàng phủ khắp thiên địa, sơn băng địa liệt cỏ cây sụp đổ, động tĩnh quá lớn khiến không ít người khiếp sợ.
Băng thuẫn (tấm chắn băng) dựng thẳng lên bốn phía, hai cổ năng lượng đập vào nhau, băng thuẫn xuất hiện đầy vết nứt. Đột nhiên, băng thuẫn vỡ nát, Sân Mộc cũng bị năng lượng một lần nữa ném ra, ngã trên mặt đất nửa ngày không dậy nổi.
Gió lốc biến mất, lấy hai người làm trung tâm vài dặm xung quanh đã biến thành một mảng hoang vu, mặt đất nứt nẻ, cây cối bẻ gãy, khối băng rách nát đem tất cả màu xanh đông lạnh thành khô vàng. Tần Diệc Đàn ngồi dưới đất, trên người tất cả đều là băng sương cùng vết máu, đôi mắt đỏ đậm đã khôi phục không ít, có chút mờ mịt nhìn Sân Mộc đang hôn mê trên mặt đất.
Một đạo hắc ảnh đột nhiên xuất hiện giữa chiến trường hai người, thanh niên tướng mạo bình thường mặc trên người chế phục trường quân đội đệ nhất nhíu mày liếc nhìn Tần Diệc Đàn, dây đằng trong tay đột nhiên xuất hiện đem người buộc chặt, quăng ngã thật mạnh trên mặt đất. Tần Diệc Đàn bị quăng ngã đến lợi hại, vựng vựng hồ hồ đau nói không nên lời.
Thanh niên đem Tần Diệc Đàn treo ngược lên cây, khom lưng bế Sân Mộc đang chật vật nằm dưới đất, xoay người biến mất khỏi chiến trường.