*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bệnh viện quân khu Liên Bang, hành lang vốn quạnh quẽ nơi nơi đều có bác sĩ đang vội vã, còn có quân chính cao cấp Liên Bang chờ đợi.
Trọng Lân mang quan quân căn cứ Cửu Quân đuổi tới bệnh viện, nhìn phòng cấp cứu lập loè tín hiệu, Trọng Lân cau mày. "Tình huống của nguyên soái thế nào."
"Đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng thương thế rất nặng còn đang trong hôn mê." Phàn Diệp ngữ khí nặng nề báo cáo cùng Trọng Lân.
Gương mặt băng sương của Trọng Lân lại hiếm khi mất bình tĩnh, buồn bực cào loạn tóc, duỗi tay túm cổ áo Phàn Diệp kéo đến một góc không người, nắm tay hướng vào mặt Phàn Diệp đánh tới. "Là ngươi và nguyên soái đem con tang thi hoàng kia về đây, bình thường ngươi gần gũi với hắn nhất, như thế nào lại không phát hiện."
"Không cho ngươi nói Sân thiếu như thế!" Phàn Diệp nắm lại cổ áo Trọng Lân tức giận trừng mắt mắng.
"Ngươi còn dám vì hắn mà biện luận, chẳng lẽ ngươi thật sự nổi lên tâm tư ái mộ với hắn!"
"Trọng Lân ngươi đừng nói bậy!" Phàn Diệp ấn Trọng Lân lên tường khóa lại, hai mắt đỏ bừng. "Cho dù Sân thiếu là tang thi thì cũng không sao cả."
"Nguyên soái sủng hắn chiều hắn, có chỗ nào có lỗi với hắn!" Trọng Lân hận không thể đem Sân Mộc sống xẻo. "Y chính là dưỡng quái vật mà không biết."
Phàn Diệp tức giận nện nắm tay vào mặt Trọng Lân, Trọng Lân lảo đảo ngã vào góc tường, cả người Phàn Diệp phát run, lại cưỡng ép áp chế lửa giận. "Nguyên soái rất quan trọngvới Sân thiếu, chính vì quá quan trọng nên mới phải nhịn đau mà thương tổn."
Phàn Diệp cảnh giác bốn phía không người, hạ giọng khàn rít lên "Nếu Sân thiếu thật sự muốn giết nguyên soái, ngươi cảm thấy lúc này nguyên soái có thể còn sống sao?"
Trọng Lân lập tức thất thần, hốc mắt Phàn Diệp phiếm hồng thấp giọng nói "Thương thế của nguyên soái nhìn thì nghiêm trọng, kỳ thật chỉ là bị thương ngoài da. Huống hồ nếu Sân Mộc thật sự không để ý nguyên soái, lúc trước vì sao lại tổn thương chính mình đi cứu nguyên soái."
"Không có Sân Mộc nguyên soái đã sớm chết, cho dù có sống cũng là phế vật hoàn toàn mất đi dị năng. Thân phận Sân thiếu bại lộ, nếu không đoạn tuyệt sạch sẽ cùng nguyên soái, ngươi cảm thấy Liên Bang có thể buông tha nguyên soái sao."
"Ta biết các ngươi đều có ý kiến với Sân thiếu, cảm thấy hắn không xứng với nguyên soái. Ta quen Sân thiếu sớm nhất, thân cận với hắn nhất, nếu thật sự không xứng, kia cũng là nguyên soái không xứng với Sân thiếu."
"Sân thiếu cường thế bá đạo, các ngươi chỉ cảm thấy hắn ở vị trí hứng chịu đều là đương nhiên, nhưng mà có ai biết hắn ủy khuất!"
Phàn Diệp thô lỗ chà xát mặt, đen mặt trầm giọng nói "Ta biết ta ngốc, nghĩ được cũng không nhiều lắm, nhưng ít nhất ta cũng có thể thấy rõ thiện ác."
Trọng Lân dựa vào vách tường trầm mặc thật lâu, cúi đầu che khuất nét mặt trong bóng tối, tĩnh lặng quanh quẩn giữa hai người, không khí phảng phất như đông lại.
"Hắn, chung quy vẫn là quái vật."
Sân Mộc ôm hai chân cuộn tròn trong góc tối, quân hàm Viên Úc Thần bị hắn siết chặt trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại đều là Viên Úc Thần nằm trong phế tích, vết thương chồng chất huyết nhục mơ hồ.
"Viên Úc Thần đã thoát khỏi nguy hiểm." Võ Nguyệt đứng ở ngoài phòng, giọng nói ôn hòa bị bóng tối lây nhiễm ảm đạm.
Sân Mộc chôn mặt vào đầu gối, khóe miệng cong lên độ cung lạnh lẽo. "Tiếp cận ta trong trò chơi, đây cũng là kế hoạch của các ngươi?"
"Ta chưa từng muốn đả thương hay hại ngươi, tinh tế săn thú là Gia Long hành động quá cực đoan." Võ Nguyệt trầm mặc một lát, chậm rãi cúi người khom lưng tạ lỗi. "Ta thay y xin lỗi ngươi."
"Ta sẽ không tha thứ cho các ngươi." Sân Mộc ngẩng đầu lộ ra đôi mắt, đồng tử đỏ tươi tối tăm lạnh lẽo. "Ta muốn giết chết các ngươi."
Sân Mộc bị bại lộ oanh động cả tinh cầu, trên tinh võng nơi nơi đều kêu gọi thảo phạt, Sân Mộc trộm lẫn vào tinh cầu, sau khi lừa gạt Viên Úc Thần lại làm y trọng thương, người trên toàn tinh cầu hận không thể đem Sân Mộc đi lăng trì.
Công dân phẫn nộ hơn thì tụ tập đến tổng bộ chính phủ Liên Bang, yêu cầu Liên Bang phái quân đội tiêu diệt quái vật.
Học viện Liên Bang tạm thời tiếp nhận điều tra, viện sinh có giao hảo cùng Sân Mộc đều chịu đủ mọi đả kích, cảm xúc Bách An Ngưng càng đê mê hơn, đem mình nhốt vào túc khu không muốn lộ diện.
Trác Kỳ Bảo rời khỏi học viện trở về Trác gia, sau khi sắp đến biệt thự Trác gia thì đổi hướng huyền phù, lặng lẽ đi đến hoa viên Sâm Lâm.
Biệt thự ở hoa viên Sâm Lâm Trác Kỳ Bảo đã tặng cho Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo ôm hy vọng mỏng manh đi vào nơi này. Trác Kỳ Bảo tin chắc Sân Mộc không bỏ xuống được Viên Úc Thần, nếu Sân Mộc trở về Lam Á tinh, bây giờ người hắn tín nhiệm có thể chỉ là mình.
Trác Kỳ Bảo lén đi vào biệt thự, thử nhập vào mật mã cũ, vui mừng Sân Mộc không có sửa lại. Biệt thự tối tăm yên tĩnh không tiếng động, Trác Kỳ Bảo thả chậm bước chân nín thở đi trong biệt thự.
Biệt thự rộng lớn phi thường lạnh lẽo, vách tường kim loại lưu chuyển u quang lạnh băng, không hiểu vì sao làm người cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Trác Kỳ Bảo tìm khắp biệt thự không thấy Sân Mộc, cuối cùng nhụt chí dời tầm mắt đến phòng ngủ chính. Trác Kỳ Bảo nghĩ nghĩ nhấc chân lên lầu, khi đi đến trước cửa phòng ngủ chính, do dự mà đẩy cửa ra.
U quang kéo dài bóng ngược của Trác Kỳ Bảo, sau khi Trác Kỳ Bảo vào phòng thì phát hiện một thân ảnh cuộn tròn bên góc, thân ảnh cô độc tịch mịch làm Trác Kỳ Bảo đột nhiên có chút đau lòng.
Trác Kỳ Bảo nhanh chóng đi đến cạnh người Sân Mộc, chần chờ đem tay đặt lên bả vai Sân Mộc. "Sân Mộc......"
Tiếp xúc với thân thể lạnh băng của Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo an ủi ôm Sân Mộc vào lòng ngực. "Sân Mộc, ta tới tìm ngươi."
"Ta suy nghĩ rất nhiều, hình như ta không có chỗ nào để đi." Âm thanh nhẹ nhàng như lông chim dừng trên mặt nước, trong tĩnh mịch bất đắc dĩ lộ ra vẻ bi thương.
"Người mà ta để ý nhất, lại là người ta thương tổn sâu nhất, bây giờ ta cái gì cũng không còn."
"Sân Mộc ngươi còn có ta, chúng ta là liên minh nghịch tập, là bằng hữu tốt nhất."
"Ta thật sự rất khổ sở, so với chết còn khổ sở......" Rõ ràng đau đến khóc thút thít, nhưng đôi mắt khô khốc lại không ra giọt nước mắt nào.
Võ Nguyệt dựa ở góc tường, hơi thở suy sụp không còn nửa điểm nho nhã từng có. "Gia Long, ngươi còn muốn làm cái gì."
"Nếu không trở về địa cầu, sớm muộn gì cũng sẽ chết." Gia Long lãnh ngạnh kéo khóe miệng, hai tay siết chặt cửa sổ áp chế run rẩy. "Nếu không thể thay đổi tử vong, vậy thì phóng thích cừu hận."
"Đã qua vạn năm, ngươi thật sự còn căm hận nhân loại như vậy?"
"Thân thể bị đau đớn cắt đứt, nỗi sợ khi nội tạng đại não bị lấy ra đổi mới, ngươi hiểu không?" Yết hầu Gia Long phát ra run rẩy trào phúng. "Từ lúc ta bị sao chép ra, 25 năm đều bị ngâm trong vật chứa lạnh lẽo, thân thể này đã sớm vỡ nát."
"Có lẽ tử vong đối với ta mà nói càng là giải thoát." Gia Long thấp giọng nhẹ lẩm bẩm. "Ngay cả sự ràng buộc cuối cùng ta chờ đợi cũng vứt bỏ ta, đối với hắn mà nói, ta chính là chế phẩm lúc nào cũng có thể bị tiêu hủy."
"Ngươi muốn dùng thứ đồ này." Giọng Võ Nguyệt run rẩy vang lên.
Gia Long hai mắt u ám nhìn Võ Nguyệt "Ngươi cũng muốn rời đi sao?"
"Không." Võ Nguyệt rũ mắt, khóe miệng cong lên độ cung cứng đờ. "Chúng ta chính là người nhà."
Tinh tế săn thú đã kết thúc gần hai tháng, học viện Liên Bang lại lần nữa khai giảng, Viên Úc Thần cũng tỉnh lại từ hôn mê, nhưng việc thảo phạt tang thi hoàng vẫn chưa có hồi kết.
Sau khi Viên Úc Thần tỉnh dậy thì suy sút hồi lâu, thương thế vừa vặn liền trình đơn xin từ chức, nguyên thủ Lam Á tinh đương nhiên bác bỏ, nhưng Viên Úc Thần tựa như không có hồn, cả ngày tránh trong biệt thự của mình, vô luận ai tới thăm đều đóng cửa không ra.
Viên Úc Thần đang nằm nhớ lại lúc Sân Mộc mới vừa đến Lam Á tinh, lúc nằm trên giường tu dưỡng năng lượng hạch rách nát, nhớ lại từng chút từng chút một những chuyện từng xảy ra.
Tinh tế săn thú khi Viên Úc Thần bị Sân Mộc tàn nhẫn thương tổn, nhưng Viên Úc Thần biết lúc ấy Sân Mộc nhất định cũng rất thống khổ. Dường như luôn là như vậy, mỗi lần đều là Sân Mộc đem hy vọng để lại cho y, chính mình thì cam chịu phê bình cùng thương tổn.
Lam Á tinh của y là dựa vào Sân Mộc, không có Sân Mộc y làm thế nào sống sót. Viên Úc Thần tâm như đao cắt nhắm mắt lại, có lẽ lúc trước y nên nghe lời Sân Mộc, từ chức nguyên soái, dẫn hắn rời khỏi nơi này.
Chính là hết thảy đều đã chậm, Tiểu Mộc, em bây giờ rốt cuộc ở đâu.
Quang não có tin tức liên lạc, Viên Úc Thần cũng không có tiếp nhận, vội vàng đem quang não đang liên lạc tắt đi, Viên Úc Thần cầm quang não nhìn thấy số quang não của Ôn Hạo, lúc vừa định ngắt đột nhiên nhớ tới đây là tuyến mã hóa, ngẫm lại vẫn là tiếp nhận.
Hình ảnh Ôn Hạo xuất hiện trên màn hình giả thuyết, vẻ mặt hiếm khi lộ ra vội vàng. "Viên nguyên soái, ngươi hiện tại cái gì cũng đừng hỏi, mau đi ra ngoài nhìn xem."
Viên Úc Thần nhíu mày, đứng dậy bước nhanh đến cửa sổ phía trước kéo màn ra, chờ khi nhìn thấy không trung bên ngoài, mặt lập tức lộ vẻ ngạc nhiên.
Bầu trời vốn xanh thẳm hiện giờ khắp nơi đều là khói mù, vô số thiên thạch lơ lửng trên không trung, lưu động huyết sắc quỷ dị.
"Thiên thạch virus." Viên Úc Thần thấp giọng nói.
Thiên thạch trên không trung đâu chỉ ngàn vạn, huyết sắc nồng đậm quay cuồng quanh thiên thạch, huyết tinh phảng phất như tràn ngập trong không khí.
"Như thế nào lại xuất hiện nhiều thiên thạch virus như vậy." Viên Úc Thần ngưng mi chất vấn.
"Như là có người cố tình làm ra." Ôn Hạo hô hấp dồn dập giọng nói lạnh băng. "Vô luận là ai làm, đối phương khẳng định biết trong thiên thạch có chứa virus, cũng có khả năng biết phương pháp phóng thích virus."
Viên Úc Thần biểu tình ngưng trọng nhìn thiên thạch lơ lửng trên không trung, trong đầu nhanh vận chuyển. "Huyết thanh virus nghiên cứu thế nào rồi?"
"Đã nghiên cứu ra, nhưng còn chưa tiến hành thực nghiệm."
"Đem thiên thạch virus và báo cáo liên quan tiêu hủy, thành quả nghiên cứu huyết thanh chia cho ta." Viên Úc Thần xoay người về phòng cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
"Ngươi muốn làm gì." Ôn Hạo phát hiện không đúng.
"Tư liệu về thiên thạch virus không thể lưu lại, tuyệt đối phải tiêu hủy." Viên Úc Thần nhanh chóng lên kế hoạch giải quyết nguy cơ. "Giao huyết thanh cho Trác Nghĩa Hoành, ông ta là viện trưởng viện nghiên cứu, để ông ta nhanh chóng phối trí đủ lượng huyết thanh chờ sử dụng."
"Ngươi điên rồi!" Ôn Hạo trừng to mắt. "Như vậy ngươi sẽ bị lộ, nếu Liên Bang biết ngươi bí mật nghiên cứu virus, chờ ngươi cho dù không phải tử hình cũng là lưu đày."
"Không sao cả." Hiện tại với y mà nói, tất cả đều đã không sao cả. "Nghiên cứu thiên thạch virus không có quan hệ với ngươi, nếu Liên Bang điều tra đến trên người ngươi, ngươi chỉ cần ra vẻ cắn chết không biết."
Ôn Hạo vẻ mặt khó lường nhìn Viên Úc Thần, trong mắt hiện lên giãy giụa. "Ngươi đây là tìm chết."
"Ta nói không sao cả." Viên Cảnh Trạch và Viên Doãn Ca đều đã trưởng thành, cho dù Viên gia không có y, cũng sẽ không bị giẫm đạp khinh nhục.
"Ta sẽ không cảm ơn ngươi." Ôn Hạo nói xong câu này, liền cắt đứt quang não.
Viên Úc Thần chờ Ôn Hạo đem tư liệu nghiên cứu chế tạo huyết thanh gửi qua, sau đó chuyển cho Trác Nghĩa Hoành, nhanh chóng nói rõ tình huống liên quan tới thiên thạch virus.
Sau khi đóng quang não, Viên Úc Thần đứng ở ngoài biệt thự ngưng mi nhìn thiên thạch lơ lửng trên không trung, cảm thấy bây giờ quan trọng nhất là phải tìm được người điều khiển đám thiên thạch này.