Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm vào trong phòng, dùng khăn lông ướt cẩn thận lau qua thân thể hắn.
Đám người Phó Nhất Hàng hầu như mệt mỏi rã rời mà ngồi trong đại sảnh thở dốc, còn Lan Dương thì đưa thuốc vào phòng
“Lúc đầu có thể sẽ phát sốt, thuốc tôi đã để ở đây, có chuyện gì thì gọi, chúng tôi ở bên ngoài, cậu nên chú ý nghỉ ngơi một chút đi!”
Thấy Phương Cẩm nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường cả nửa ngày không phản ứng gì, Lan Dương thở dài một hơi đi ra.
Vuốt ve gương mặt Dạ Mặc Nhiễm, xúc cảm vẫn mềm mại như cũ nhưng Phương Cẩm lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến hầu như trong suốt khiến Phương Cẩm hít thở không thông, y tựa đầu thống khổ chôn vào trong chăn đệm.
Một hồi lâu, y mới hơi bình phục lại, ngẩng đầu lên, bỗng y phát hiện thân thể Dạ Mặc Nhiễm dần trở nên trong suốt.
Phương Cẩm kinh hãi cầm lấy tay hắn, cứ như thể làm vậy sẽ khiến hắn không biến mất nữa.
Thế nhưng Dạ Mặc Nhiễm vẫn cứ ở trước mặt y chậm rãi tiêu thất.
Nhìn chằm chằm vị trí người kia vừa nằm, Phương Cẩm hầu như tan vỡ mà phát điên.
Trong thoáng chốc, y mới nhớ tới không gian riêng của Dạ Mặc Nhiễm, Phương Cẩm không có lựa chọn nào khác, đành phải kí thác toàn bộ hy vọng của mình lên đó.
Dạ Mặc Nhiễm quả đúng là đã đi vào không gian, cũng chính là trong ý niệm của hắn.
Tựa hồ giống như không gian đang triệu hồi hắn về vậy.
Một đạo ánh sáng xanh đậm bao lấy Dạ Mặc Nhiễm, nổi lềnh bềnh trên hồ nước, Dạ Mặc Nhiễm cũng càng chìm vào trong hôn mê sâu.
Hình như đã qua một thời gian rất dài, nhưng lại tựa như chỉ trong chốc lát, Dạ Mặc Nhiễm chậm rãi mở mắt ra.
Con ngươi đen thẫm như mực nay chất chứa thêm ánh sáng màu xanh đậm nhàn nhạt, ngay khi ánh mắt mờ mịt đã tìm lại được tiêu cự, tia sáng xanh kia cũng chợt biến đi không thấy nữa.
Dạ Mặc Nhiễm giật giật thân thể, thoát khỏi cái loại kiềm chế lơ lửng này mà quay trở lại bờ.
Vết thương vẫn còn, cũng vẫn đau đớn như trước.
Hắn thế nào cũng nghĩ không ra tại sao bản thân lại ở trong không gian, sau đó hắn cảm thấy không gian hình như điểm khác biệt, thế nhưng nhìn kỹ lại không phát hiện có cái gì không đúng.
Sử dụng ý niệm, Dạ Mặc Nhiễm lập tức về tới gian phòng, nhẹ nhàng ngồi trên đất nhìn Phương Cẩm đang chán chường uể oải tựa vào giường, Dạ Mặc Nhiễm chịu đựng lòng chua xót, nhẹ giọng hô:
“…Cẩm…”
Phương Cẩm giật mình ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt, thân thể so với đại não phản ứng còn nhanh hơn.
Đụng vào người Dạ Mặc Nhiễm, Phương Cẩm mới phát hiện hắn cả người ướt đẫm, lập tức vèo một cái cởi sạch y phục hắn ra, rồi quấn cả người hắn vào trong chăn ấm áp.
Dạ Mặc Nhiễm không có biện pháp, đành dùng ý niệm từ không gian lấy ra vài bộ y phục, kết quả chạm vào vết thương khiến hắn khẽ hừ một tiếng.
Phương Cẩm hầu như trong nháy mắt đã quay về bên giường, không chờ đợi mà đỡ hắn nằm xuống, xong kéo chăn cẩn thận rồi mới xoay người đi ra cửa.
“Cẩm! Anh muốn đi đâu?”
Vẫn bước không ngừng, giọng nói trầm khàn đông cứng tựa như đã lâu không lên tiếng vang lên: “Đổi thuốc.”
Phương Cẩm vừa mở rộng cửa, thì Tiểu Võ đã hùng hổ xông tới, Quách Hoằng ở phía sau vội vàng kéo Tiểu Võ lại:
“Tiểu Võ cậu bình tĩnh một chút!”
“Phương Cẩm, anh là thằng khốn nạn! Mặc Nhiễm rốt cuộc thế nào rồi! Dựa vào cái gì không cho chúng tôi vào! Dựa vào cái gì mà khóa cửa không cho chúng tôi nhìn anh ấy! Mặc Nhiễm rốt cuộc thế nào rồi? Anh nói đi!”
Từ lúc Dạ Mặc Nhiễm biến mất đến bây giờ, Phương Cẩm đã đem cửa phòng khóa lại không cho bất kì ai đi vào.
Tròn năm ngày mặc kệ người ở phía ngoài náo loạn thế nào, đập cửa phá cửa ra sao, Phương Cẩm cũng không để bọn họ đặt chân vào phòng nửa bước.
Việc Phương Cẩm bỗng dưng trực tiếp mở rộng cửa quả thật đã châm mồi lửa vào mấy người đang sắp bùng nổ bên ngoài, tuy rằng bọn họ trong lòng đều có dự cảm không tốt, nhưng thấy đôi mắt Phương Cẩm đỏ quạch giống như đã sắp đi tới giới hạn tan vỡ, tất cả mọi người cuối cùng cũng đành chấp nhận.
Tiểu Võ nói mặc kệ cái của nợ gì cũng phải đi vào, hai ngày trước còn chịu khó an phận một chút, thời gian trôi qua càng lâu hắn lại càng táo bạo.
Mặc kệ trời đất, chỉ cần hắn lên cơn là lại bắt đầu đập cửa.
Mỗi ngày Lan Dương và Quách Hoằng, còn cả Vương Võ Thắng đều thay phiên nhau đặt thức ăn nước uống trước cửa phòng, nhưng ngoại trừ mấy thứ thức ăn lỏng chuẩn bị cho Dạ Mặc Nhiễm được động qua vài hớp, thì những thứ khác đem vào thế nào thì đem ra cũng như thế.
Phương Cẩm băng lãnh mang theo chút uể oải nhìn Tiểu Võ đang phát cuồng, lạnh lùng phun ra một câu rồi xoay người trở về phòng: “Đem thuốc vào đi.”
Tiểu Võ còn đang mắng to, thoáng cái không kịp phản ứng.
Sửng sốt một chút, hắn vội vã chộp lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn chạy ào vào trong phòng.
Thấy Dạ Mặc Nhiễm tái nhợt suy yếu nằm ở trên giường, ngực nhè nhẹ phập phồng khiến tâm tình khẩn trương như ngồi trên đống lửa vài hôm nay của hắn yên ổn xuống.
Phương Cẩm sờ sờ trán Dạ Mặc Nhiễm, thấy tóc vẫn còn hơn ẩm ẩm, y bèn vội vã lấy khăn lau cho hắn.
Tiểu Võ để thuốc lên đầu giường, thấy Dạ Mặc Nhiễm giống như bị vớt từ trong nước lên mà đau lòng, phải đau đớn đến thế nào mới khiến mồ hôi chảy ra ướt sũng như vậy đây!
Dạ Mặc Nhiễm mệt muốn chết, cũng rất muốn ngủ, thế nhưng hình dáng Phương Cẩm hiện tại khiến hắn không thể an tâm được, cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống, hắn chậm rãi mở mắt ra.
Khuôn mặt băng lãnh y xì một tên đầu gỗ của Phương Cẩm, cùng ánh mắt đảo như rang lạc của Tiểu Võ, Mặc Nhiễm rất muốn cười, nhưng lại phát hiện bản thân ngay cả sức lực khẽ động khóe miệng cũng không có.
Chớp chớp mắt vài cái, rất nhanh hắn đã lại rơi vào giấc ngủ say.
Phương Cẩm không cho Tiểu Võ nhúng tay vào, bôi thuốc, bón thuốc, mặc áo ngủ đều tự tay y làm.
Bê chậu nước đỏ máu cùng khăn và băng gạc, Tiểu Võ nhìn người nằm trên giường không biết là đang ngủ hay hôn mê, đôi tay đang nắm cái chậu bỗng run lên nhè nhẹ.
“Phương Cẩm… Mặc Nhiễm, anh ấy… sẽ khỏe lại… phải không?”
Vốn không dự định Phương Cẩm sẽ trả lời mình, lại không ngờ nghe được người nọ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tiểu Võ chẳng biết tại sao bởi vì một tiếng ừ nhẹ đến nghe không rõ lại làm hắn mất mặt khóc òa.
Xoay người quẹt quẹt nước mắt, Tiểu Võ mở cửa bước ra.
Giữa hai phòng ở tầng dưới cùng có một chiếc chiếu nhỏ, một bộ sofa quây tròn cùng một bàn trà thủy tinh hình bầu dục.
Mấy ngày nay, bọn họ thay phiên nghỉ ngơi ở chỗ này cùng với phòng còn lại và phòng khách ở tầng trên.
Nhưng mặc kệ là lúc nào, thì nơi chiếu nghỉ này cũng có hai ba người trông chừng, chính là sợ Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên xuất hiện biến cố gì đó.
Sau khi Phương Cẩm và Dạ Mặc Nhiễm cách ly với bọn họ, bọn họ càng thêm không dám tùy tiện bỏ đi.
Tiểu Võ vừa ra tới nơi, Quách Hoằng và Phó Nhất Hàng vội vã đứng dậy:
“Tiểu Võ! Tình huống thế nào? Cậu có nhìn thấy Mặc Nhiễm không?”