Tính ra số lần Dạ Mặc Nhiễm gặp người đàn ông này cũng không nhiều. Theo trí nhớ của hắn, lúc đầu hắn rất tự hào về ông, cũng thích làm nũng với ông, không những thế, hắn còn nhớ kỹ nhất cử nhất động của ông mà bắt chước theo.
Ông ta rất xuất sắc, bất kể là khí chất hay dung mạo.
Cha thường không ở nhà, một năm chỉ về có một hai lần, mà mỗi lần cũng chỉ ở lại hai ba ngày.
Nhưng chuyện này cũng không hề cản trở Dạ Mặc Nhiễm sùng bái cha.
Mỗi lần cha về nhà đều mang rất nhiều đồ ăn ngon, quần áo và đồ chơi mới.
Tuy rằng mấy thứ này mẹ chẳng bao giờ để hắn thiếu thốn, nhưng đối với hắn, cha mua cho lại có ý nghĩa khác hẳn.
Hắn thường đem mấy thứ này đến khoe với đám bạn ở nhà trẻ, kỳ thực hắn chỉ là thích hưởng thụ ánh mắt ước ao ngưỡng mộ của bọn chúng mà thôi.
Chuyện đó làm hắn cảm thấy rất tự hào, bởi vì hắn có một người cha tài giỏi.
Khi Dạ Mặc Nhiễm năm tuổi thì mẹ sinh bệnh, phải nhập viện liên miên.
Cũng từ đó, hắn bắt đầu đến sống cùng với ông bà ngoại.
Hắn vĩnh viễn nhớ kỹ ngày khai mạc đại hội thể dục thể thao ở trường, bà ngoại cùng mẹ hắn khóc không ngừng, ông ngoại thì trừng mắt rồi lại không đành lòng quở trách, cậu hắn cũng vừa tức giận vừa đau lòng. Rốt cục hắn đã biết thế giới này còn có một loại người gọi là con riêng, vĩnh viễn không được người ta thừa nhận.
“Ba sẽ mang con về nhà chứ?”
Dạ Mặc Nhiễm hỏi nhẹ, yên lặng chờ đợi, trong tâm cũng có chút chờ mong mơ hồ. Người cha mà hắn kính yêu, tự hào đứng trước cổng nhà, vẫn là bóng dáng anh tuấn như ngày trước, từ ái cùng đau tích, vuốt đầu của hắn, nói: “Tiểu Nhiễm ngoan ngoãn nghe lời ông bà ngoại, ba sẽ thường xuyên tới thăm con.”
Cuối cùng Dạ Mặc Nhiễm cũng không mở miệng hỏi vấn đề kia, thế nhưng cũng đã biết được đáp án.
Mùa hè năm sáu tuổi, Dạ Mặc Nhiễm mất mẹ, đồng thời cũng không có ba…
Dạ Mặc Nhiễm đem kiện hàng mà bảo vệ giúp hắn ký nhận cất vào không gian, cầm điện thoại di động tựa vào đầu giường, hắn nhìn lên bầu trời đêm không một vì sao, vô thanh vô thức nở nụ cười.
Dù có hận đến thế nào, không cam lòng ra sao, cũng chẳng thay đổi được gì, chí ít, trong lòng ông ta cũng có hắn.
“Con vẫn khỏe, cũng không thiếu tiền xài… Ba, ba có yêu mẹ không?”
Mười lăm năm qua, lần đầu tiền Dạ Mặc Nhiễm mở miệng gọi ba, Dạ Lễ kích động run run nắm điện thoại. Tiếng gọi bất thình lình này khiến người đàn ông đã gần năm mươi tuổi không biết phải làm sao.
Ướt hai gò má, nghẹn ngào hồi lâu mới run rẩy thành tiếng: “Yêu, ba yêu mẹ con, cho nên mới có Tiểu Nhiễm. Là ba… là ba có lỗi với con.”
“Không có gì, ba, con không trách ba, thật đấy.”
Mặc dù rất kích động, nhưng Dạ Lễ vẫn chưa quên mục đích ban đầu: “Tiểu Nhiễm, ba vừa mới biết hôm nay con đã dùng hết toàn bộ tiền trong thẻ. Ba không phải tiếc con dùng tiền, dù sao tiền đó cũng là để cho con tiêu xài, nhưng ba sợ con tuổi nhỏ bị người ta lừa gạt…”
“Không có việc gì.” Dạ Mặc Nhiễm cắt ngang lời ba hắn: “Con chỉ mua vài thứ yêu thích thôi, sau này ba đừng chuyển tiền vào đó nữa, thẻ con cũng vứt đi rồi, con muốn hoàn toàn quên đi những chuyện không vui trong quá khứ. Ba, con đã trưởng thành, đừng lo lắng cho con nữa. Mà đã khuya rồi, ba nghỉ ngơi đi, ba… ngủ ngon.”
Dạ Lễ dường như còn muốn nói chuyện, cứ ngẩn ngơ nghe tiếng tít tít một hồi lâu mới luyến tiếc buông điện thoại xuống, mở quyển album ảnh Mặc Nhiễm chụp năm mười tám tuổi ở Sydney, trong mắt ông tràn đầy vui mừng cùng đau lòng.
Dạ Mặc Nhiễm tựa vào lan can sân thượng nhìn những gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ một lúc lâu, nước mắt chảy xuống, bị gió thổi qua mà cảm thấy lạnh lẽo, ánh mắt hắn dần dần an tĩnh trở lại, không chút sợ hãi.
Hắn có thể nói Thư Vĩ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng ba thì không được. Bạn bè có thể tin tưởng hắn vô điều kiện, nhưng người nhà thì sẽ hỏi han đủ thứ.
Thời gian không còn nhiều, so với làm mấy chuyện phức tạp, thì thà để thuận theo tự nhiên còn tốt hơn.
Đi vào không gian, hắn phát hiện cây cối đã mọc cao, rậm rạp cả mảnh vườn, cây táo cũng đã cành lá xum xuê, chỉ còn đợi kết trái. Xem ra cũng không nhất định phải trồng từ hạt giống.
Tìm nửa ngày mới thấy gói hạt giống hắn đã đặt hàng, chọn ra một chút mầm rau dưa hoa quả thường ăn, hắn trồng trên nửa mảnh đất còn lại, sau đó đem một đống đồ đạc hổ lốn sắp xếp một chút.
Nhớ tới chuyện xảy ra trên cầu lúc nãy, hắn thử tung một chưởng về phía hồ nước, mặt nước nhất thời xuất hiện vài vòng xoáy nhỏ, sau đó liền khôi phục lại nguyên như lúc đầu. Lại thử đánh lên cái ghế gỗ một chưởng nữa, cái ghế trong nháy mắt bị đục vài cái lỗ không lớn không nhỏ.
Nếu cái này đánh lên thân thể người, phỏng chừng uy lực so với đạn cũng không sai biệt lắm, mà có khi còn lợi hại hơn.
Hắn nhảy xuống hồ tắm rửa một chút rồi trực tiếp nằm luôn trên chiếc giường trong không gian, nhưng lật qua lật lại mãi vẫn không tài nào ngủ được.
Vươn tay thử ngưng tụ năng lượng ở lòng bàn tay, bỗng có mấy giọt giống như là nước gì đó lơ lửng trong không trung.
Tay kia hiếu kỳ thử chạm vào, kết quả những giọt kia phút chốc vỡ tan, khiến cho bàn tay ướt sũng toàn là nước.
Dạ Mặc Nhiễm đã nhìn thấy một số người có siêu năng lực sử dụng dị năng, nhưng thông thường đều giống mấy quả cầu, thế nào đến lượt hắn lại thành mấy giọt nước nho nhỏ?
Lẽ nào dị năng này uy lực quá nhỏ?
Hắn nghĩ có lẽ đời này hắn sẽ không phải để người khác bảo vệ như trước nữa, rồi lại nghĩ làm sao để trở nên mạnh lẽ, và nghĩ về cái tương lai mờ mịt này.
Mê man cùng rối rắm không ngừng quấn quýt, Dạ Mặc Nhiễm chìm dần vào giấc ngủ.