Dạ Mặc Nhiễm quan sát chung quanh một chút, thấy nước trong phòng tắm cũng khá sạch sẽ nên quyết định đi vào tắm rửa.
Bình thường chỉ có thể bơi qua bơi lại trong hồ một chút, tuy rằng nước hồ dường như có công năng tự làm sạch, nhưng đối với thanh niên hai mươi năm trời quen với việc tắm rửa kì cọ bằng xà phòng thì dường như cũng cảm thấy có điểm hơi mất vệ sinh.
Dĩ nhiên tắm trong hồ hắn không dám dùng các loại hóa chất, cho nên hôm nay có cơ hội hắn phải hảo hảo lấy nước mang vào không gian kì cọ thật sạch sẽ một phen mới được!
Sợ nước không tốt, nên hắn chỉ tắm sạch bọt xà phòng trên người chứ không dám ngâm mình lâu một chút.
Vừa từ không gian đi ra, hắn chợt nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Vương Thiệu vừa đẩy cửa ra, bỗng thấy tiểu tình nhân của mình trần trụi bị cột trên giường, vừa nhìn thấy mình, nhất thời ủy khuất khóc ầm ĩ như Mạnh Khương. (Mạnh Khương khóc đổ 1 góc Vạn Lý Trường Thành)
Thấy vậy Vương Thiệu trong lòng đau xót đến cực điểm, ngay lập tức bước đén cởi trói cho tình nhân.
“Bảo bối đừng khóc, ngoan nào! Nói cho anh biết ai đã làm chuyện này! To gan lớn mật, dám khi dễ bảo bối của anh! Anh phải cho hắn biết tay!”
Cậu nhóc kia vừa khóc vừa nấc lên từng đợt, thút tha thút thít chỉ vào phòng tắm: “Hắn… hắn ở… ở phòng tắm… ô ô… hắn… còn… còn nói… sẽ… giết em… ô ô ô. “
Vương Thiệu móc súng lục, một cước đá văng cửa phòng tắm, muốn xem đứa nào lại to gan như thế, kết quả sững sờ mà đứng ngốc ở cửa.
Gã đã chơi đùa rất nhiều mỹ nam mỹ nữ, nhưng chưa từng thấy qua ai có được làn da non mịn đến thế, những đường cong hoàn mỹ tựa như điêu khắc mà ra.
Thân thể không có đến một vết sẹo, cũng không gầy không béo, mà tràn đầy sức sống thanh xuân.
Thấy cửa đột nhiên bị mở rộng mà kinh hãi nhảy dựng lên, Dạ Mặc Nhiễm có chút kinh hoảng, nhưng lại quật cường cắn đôi môi đỏ mọng giả vờ trấn định, dáng dấp đó khiến Vương Thiệu lại càng nổi nên thú tính muốn hảo hảo thương yêu hắn một phen.
Cả một thân phong cảnh tuyệt mỹ bị thiếu niên che giấu dưới lớp áo ngủ tơ tằm màu tím, chất vải ôm sát lấy vóc dáng khiến thân thể kia thoạt nhìn càng thêm thon dài như ẩn như hiện.
Vương Thiệu thất thần hồi lâu mới tìm về thanh âm của mình, không còn chút tức giận nào, ngược lại còn thêm chút ôn nhu lấy lòng trấn an.
“Em là ai? Tại sao lại ở trong phòng anh?”
Dạ Mặc Nhiễm tùy ý khoác áo ngủ, lộ ra vùng ngực trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo.
Ưu nhã tiêu sái giống một con mèo Ba Tư nằm úp sấp lên một bên giường trống, ngoảnh đầu nhìn Vương Thiệu, nói: “Vừa rồi anh… định giết tôi sao?”
Vương Thiệu lúc này mới chú ý tới cây súng cầm trong tay, vội vã thu hồi lại: “Không phải! Anh nghĩ là có kẻ bắt cóc xông vào nên… Mà em còn chưa nói cho anh biết em là ai đấy?”
Lớp áo ngủ thật dài lộ ra đôi chân trắng nõn thon nhỏ, đẹp đến độ làm cho người khác muốn quỳ xuống mà hôn.
Dạ Mặc Nhiễm khép lại vạt áo ngủ, nói: “Có vài kẻ nói anh có thể bảo hộ an toàn cho tôi, chỉ cần tôi khiến cho anh hài lòng, đương nhiên bọn họ cũng sẽ có được chỗ tốt, cho nên tôi mới tới! Anh… sẽ bảo vệ tôi chứ?”
Nguyên lai là có người muốn lấy lòng mình, Vương Thiệu hiểu rõ mà cười cười, vội vàng gật đầu lia lịa:
“Đương nhiên! Ở đây cha anh định đoạt tất cả, anh là con trai độc nhất của ông, anh nếu muốn bảo vệ em thì ai cũng không dám động vào em dù chỉ là một sợi tóc!”
Dạ Mặc Nhiễm cười cười, Vương Thiệu nhất thời cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí mà run rẩy, hai chân không thể khống chế mà đi tới gần người đang nằm trên giường
Dạ Mặc Nhiễm ngăn cản gã, dùng ánh mắt chỉ chỉ vào cậu nhóc MB: “Cậu ta khi dễ tôi, còn muốn đánh tôi, cho nên tôi mới trói cậu ta lại, thế nhưng… Tôi còn chưa hết giận, làm sao bây giờ?”
Vương Thiệu nhìn thoáng qua kẻ đang im lặng co rúm một góc, trước đây cảm thấy hắn xinh đẹp, nhưng bây giờ so sánh với người trước mắt, gã thấy tên MB đó chả khác gì thằng ăn xin.
“Bảo bối muốn như thế nào mới hết giận đây!”
Dạ Mặc Nhiễm nhìn sắc mặt cậu nhóc trở nên xám trắng, có chút chán nản lắc đầu:
“Quên đi, vừa rồi cậu ta nói tôi cút đi, bây giờ anh để cậu ta lăn ra ngoài đi, nhớ là phải lăn thiệt đó nha!”
Âm thanh cuối nũng nịu khiến trong lòng Vương Thiệu như bị mèo cào, sợ tên MB kia làm lỡ dở thời gian chơi đùa với mỹ nhân của mình, liền lạnh lùng nói với hắn:
“Không nghe thấy gì à! Sao còn chưa lăn đi! Chẳng lẽ định chờ tao tới mời mày à?”
Cậu nhóc kia ngồi bệt trên sàn không cam lòng nhìn Vương Thiệu, rồi trừng mắt liếc Dạ Mặc Nhiễm.
Lúc này, người đang ỷ trong lòng Vương Thiệu hình như bị ánh mắt kia dọa sợ mà run lên một chút.
Vương Thiệu thương tiếc vỗ lưng Dạ Mặc Nhiễm, quay đầu cảnh cáo nhìn: “Tao đếm tới ba, mày không lăn đi, tao sẽ cho mày một viên đạn làm lễ vật chia tay!”
Thấy cậu nhóc MB sợ hãi mà chuồn ra khỏi gian phòng, gã liền quay đầu lại lấy lòng Dạ Mặc Nhiễm: “Bảo bối, hắn cút rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa! Bảo bối… em thơm quá…”
Dạ Mặc Nhiễm vươn ngón tay chọc nhẹ lên trán gã, đẩy gã ra một ít, rồi nói: “Nếu tôi làm cho anh hài lòng, anh thực sự sẽ bảo vệ tôi sao? Tôi không muốn trở lại cái nơi âm u ẩm ướt, cả ngày lo lắng bị tang thi ăn thịt đâu.”
Vương Thiệu cầm bàn tay đang chọc vào trán mình, nhịn không được mà hôn lên một cái: “Yên tâm đi bảo bối, Vương Thiệu anh từ trước đến nay nói được là làm được!”
Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới chớp mắt cười cười, đẩy ngã Vương Thiệu ngồi ở trên người ra, quyến rũ nháy mắt mấy cái.
“Vậy… tôi phải hết sức làm cho anh hài lòng mới được! Chúng ta đổi chỗ khác chơi đùa có được không, nghìn bài một điệu lúc nào cũng ở trên giường, anh không cảm thấy rất nhàm chán sao?”
Vương Thiệu bắt lấy bàn tay khiêu khích của tiểu yêu tinh ra: “Vậy bảo bối muốn tới chỗ nào? Bên ngoài tang thì đang nhìn chằm chằm đó.”
Cách một tầng y phục, Dạ Mặc vẽ vòng tròn trên ngực Vương Thiệu, còn cố ý ở một chỗ nào đó nhô lên dùng móng tay đè ép một chút.
“Thật vất vả mới trốn được vào đây, tôi sẽ ngốc đến độ đi ra ngoài cho bọn chúng thịt sao! Không cần phải ra khỏi tòa nhà này đâu!”
Vương Thiệu sờ soạn vòng eo mảnh khảnh của Dạ Mặc Nhiễm, *** đãng cười cười:
“Ha hả, bảo bối thật nhiều mưu ma chước quỷ, anh mỏi mắt mong chờ xem bảo bối làm gì khiến anh hài lòng đây!”