Khi Phương Cẩm nói chuyện, lỗ tai Mặc Nhiễm cảm thấy ngứa ngứa, ***g ngực cũng rung lên.
Đôi mắt đã thích ứng với ánh sáng có thể mở ra nhìn thấy rõ ràng, hắn nhìn cái cằm của Phương Cẩm, đưa tay lên sờ sờ.
“Râu mọc nhanh thật, có mang theo dao cạo không đấy?”
Cằm bị Dạ Mặc Nhiễm sờ vào có chút ngứa, giống như gãi tận vào trong tim y: “Không, để quên rồi.”
Dạ Mặc Nhiễm khẽ cười một tiếng, rồi ngồi lên ghế, nói: “Anh là người ngay cả gối ôm cũng mang theo, thế mà lại quên cái này à.”
Hắn đưa tay với cái túi của mình để lấy dao cạo râu ra, vẻ mặt đắc ý khua khua trước mặt Phương Cẩm.
“Anh đừng có cử động, để tôi cạo cho! Nhỡ có cắt trúng chỗ nào cũng đừng trách tôi đấy.”
Dạ Mặc Nhiễm nhẹ tay nâng cằm Phương Cẩm lên, nở nụ cười có chút hèn mọn, tựa như lão phú ông đùa giỡn con gái nhà lành.
Phương Cẩm vẫn không nhúc nhích để mặc hắn thích làm gì thì làm.
Dạ Mặc Nhiễm chăm chú thổi mạnh, đặc biệt tỉ mỉ cạo từng chút một.
Ở trong mắt Dạ Mặc Nhiễm, Phương Cẩm vẫn luôn ngay ngắn, ngăn nắp, và vô cùng sạch sẽ.
Thế nhưng trong trí nhớ của hắn, lần cuối nhìn thấy người kia lại là bộ dáng chật vật, thậm chí còn rất lôi thôi. Nếu như không phải vì mình, với năng lực cùng nhân lực của y, làm sao lại bị rơi vào hoàn cảnh như vậy!
“Tiểu Nhiễm, đừng như thế.”
Phương Cẩm đưa tay che đi ánh mắt của Dạ Mặc Nhiễm, y không rõ vì sao Dạ Mặc Nhiễm lại lộ ra ánh mắt đau thương như vậy, Dạ Mặc Nhiễm thế này càng làm cho y đau lòng, còn đau hơn cả tình yêu đơn phương không được đáp lại của y!
Bỏ bàn tay đang che mắt mình ra, hắn nghiêm túc nói:
“Cẩm, hứa với tôi… mặc kệ sau này chúng ta gặp phải chuyện tình nguy hiểm đến thế nào, cũng đừng rời xa tôi, đừng bỏ lại tôi một mình nhé!”
Phương Cẩm nhìn hắn nửa ngày không nói, Dạ Mặc Nhiễm có chút cuống quít cầm lấy cánh tay y: “Cẩm! Đáp ứng tôi đi!”
Phương Cẩm khẽ nhíu mày, cuối cùng không cự tuyệt được mà gật đầu: “Được.”
Dạ Mặc Nhiễm nở nụ cười, hắn biết Phương Cẩm đã nói là sẽ làm.
Chí ít đời này sẽ không còn lại một mình hắn đối mặt với sự cô độc tới đáng sợ kia nữa.
Hắn khẽ ngẩng đầu lên, chiếc cổ duyên dáng kéo thành một đường cong tựa như chú thiên nga cao quý, bờ môi lành lạnh nhẹ hôn lên nơi phát ra thanh âm nhẹ nhàng của người kia.
Vốn tưởng rằng Phương Cẩm sẽ cảm thấy xấu hổ, kết quả vẻ mặt của y một điểm cũng không thay đổi, kiểu như người vừa bị hôn không phải là y vậy.
Dạ Mặc Nhiễm thất bại quay đầu đi, kết quả thấy Mao Bân cùng Lý Băng Băng bị kẻ khác dùng súng chỉa thẳng vào người, tựa hồ như đang bị uy hiếp gì đó.
“Cẩm, anh xem, bọn họ đang làm gì vậy? Đây là Z quốc không phải M quốc, từ lúc nào súng đã trở nên rẻ mạt giống như rau cải trắng thế này?” Hắn vừa nói vừa xuống xe.
Dạ Mặc Nhiễm mới vừa đẩy cửa xe, tình thế liền có biến chuyển.
Kẻ vừa cầm súng bị Quách Hoằng đè xuống mặt đất, Phó Nhất Hàng cũng dùng súng chĩa vào một tên khác, rồi chậm rãi bước về phía kẻ đang bị ép xuống đất.
Ngoài ra còn có một cô gái khóc sướt mướt đang lải nhải tiếng địa phương mà Dạ Mặc Nhiễm nghe không hiểu.
“Mặc Nhiễm! Anh tỉnh rồi hả? Thân thể đỡ hơn chưa?” Tiểu Võ vừa thấy Dạ Mặc Nhiễm, lập tức như ong mật thấy hoa tươi mà lon ton dính chặt lấy hắn.
Dạ Mặc Nhiễm đối với sự nhiệt tình quan tâm của Tiểu Võ làm như không thấy, đẩy đẩy hắn ra, bộ dáng có chút ghét bỏ.
Tiểu Võ vẻ mặt đau khổ vừa định nhào vô lần nữa thì Phương Cẩm đã chạy tới đứng bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm.
Kể cả nếu không có bộ mặt đe dọa uy hiếp lạnh như băng đang trừng trừng bắt hắn phải tránh xa Dạ Mặc Nhiễm kia, thì chỉ cần y đứng cạnh Dạ Mặc Nhiễm, Tiểu Võ cũng chả dám lại gần thêm tí nào nữa rồi. Trên đời này quả nhiên có những thứ vốn dĩ trời sinh đã bị cái khác khắc chế!
Dạ Mặc Nhiễm nhìn Tiểu Võ sợ Phương Cẩm như thế, có chút buồn cười không giải thích được, nhưng cũng lười không buồn thể hiện ra mặt.
Hắn đương nhiên không biết sự sợ hãi của Tiểu Võ đối với Phương Cẩm giống như là học sinh tiểu học sợ giáo viên chủ nhiệm, dù sao Phương Cẩm cũng là người thầy đầu tiên về dị năng của Tiểu Võ.
Nghi hoặc nhìn về phía bên kia, Dạ Mặc Nhiễm hỏi Tiểu Võ: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
Tiểu Võ vốn định thêm mắm thêm muối kể lại thập phần sinh động từ đầu cho Dạ Mặc Nhiễm nghe, kết quả lời mới vừa ra khỏi miệng liền bị Phương Cẩm liếc mắt một cái đến cứng cả họng, không thể làm gì khác hơn là nói một cách thật ngắn gọn.
“Là bọn chúng rải đinh trên đường để mai phục đợi chúng ta ra khỏi xe rồi cướp thức ăn nước uống, kết quả năng lực quá kém nên mới vừa động thủ đã bị chế phục rồi!”
Dạ Mặc Nhiễm vô thức nuốt một ngụm nước bọt, người nói không có gì nhưng người nghe lại suýt nghẹn chết.
Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy Tiểu Võ khẳng định đã nghẹn đến không chỗ phát tiết rồi, chỉ là xung động trong thời kỳ trưởng thành thôi, có thể hiểu được.
Không biết vì sao Tiểu Võ thấy được trong mắt Dạ Mặc Nhiễm một tia thương hại hay gì đó, hắn không nghĩ ra Dạ Mặc Nhiễm đang thương hại cái gì, lẽ nào thương hại bản thân mình còn chưa có ý định đi cướp mà đã bị kẻ khác chặn đường cướp đọat rồi ư?!
Ở thời kì tận thế này, có ai là không đáng thương đâu, thế nhưng vấn đề là ở chỗ Dạ Mặc Nhiễm đã có lúc nào nhân từ chứ?!
Quỷ dị! Càng nghĩ càng quỷ dị!
Dạ Mặc Nhiễm không quan tâm Tiểu Võ đang nghĩ vớ vẩn gì, hắn quay đầu lại nhìn cái xe một chút.
Cả ba cái lốp đều trong tình trạng xẹp lép, bình thường thì cũng chỉ mang theo một cái để dự phòng, giờ cả ba lốp đều hỏng thì phiền phức rồi đây.
Ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, hắn nói: “Cẩm, xe hỏng rồi, giờ chúng ta làm sao bây giờ?”
Phương Cẩm nhìn biển báo ven đường, nếu như đi bộ thì phỏng chừng tới lúc trời tối đen cũng chưa ra được khỏi đường cao tốc.
Huống hồ Dạ Mặc Nhiễm cũng không đủ thể lực, y quay đầu nhìn về phía hai kẻ bị Phó Nhất Hàng trói chặt không nói lời nào.