Đời trước đối mặt với những thi thể biết đi hung bạo, Dạ Mặc Nhiễm đến chết cũng không ngờ cơ thể lại kích phát ra dị năng.
Nhưng hắn đối với việc kích phát dị năng cũng không xa lạ.
Điều kiện đơn giản chính là bị tang thi bức đến mở ra các khả năng ẩn trong cơ thể.
Chỉ là không biết thượng đế bất công hay cảm thấy hắn có được dị năng quá dễ dàng, mà bắt hắn trải nhiệm lại quãng thời gian kinh khủng đó một lần nữa, không những thế còn tặng hắn thêm một dị năng khác.
Dạ Mặc Nhiễm đi tới bên hồ, nếu như nước này có thể uống, thì không cần lo lắng nước bên ngoài bị nhiễm khuẩn mà chết đói chết khát nữa.
Ngồi xổm xuống lấy tay vốc một ngụm nước uống thử, mát mát mang chút ngọt, bỗng hắn thấy đầu choáng váng, trời đất như chuyển dời, cuối cùng là chìm vào hôn mê.
Dạ Mặc Nhiễm cảm giác mình đang nổi lơ lửng, thân thể cũng không có chỗ nào không khỏe, hắn cố vùng vẫy mở mắt ra, liền nhìn thấy một mảnh trời xanh lam.
Động đậy thân thể, hắn phát hiện bản thân đang nổi trên mặt hồ.
Nhìn bên bờ cách đó không xa, Dạ Mặc Nhiễm rất muốn bò lên đó.
Kết quả vừa nghĩ xong thì hắn đã đặt chân tại chỗ đó rồi.
Dạ Mặc Nhiễm thầm nghĩ đến bốn chữ, ‘ý niệm không gian’.
Cả người ướt sũng ngồi xuống, Dạ Mặc Nhiễm thử dùng ý niệm mạnh mẽ để hong khô quần áo.
Kết quả rất không ổn.
Được rồi, hắn chỉ là có thêm dị năng, chứ không phải biến thành thần tiên.
Thở dài một hơi, tuy nhiên dù sao ‘ý niệm không gian’ thật ra cũng rất thuận tiện.
Chỉ tiếc là đi vào từ chỗ nào thì đi ra sẽ ở chỗ đó, không có thay đổi nửa phần.
Thay một bộ quần áo sạch sẽ, cầm thêm một bộ nữa ở trong tay, Dạ Mặc Nhiễm muốn thông qua ‘ý niệm’ đưa vào không gian, ngay tức khắc, bộ quần áo trong tay đã biến mất.
Nhìn vào trong không gian, bộ quần áo kia đang im lìm nằm trên mặt đất.
Hắn thử dùng ‘ý niệm’ chuyển cả ngôi nhà này, chỉ là không biết do năng lực hắn quá kém hay là phòng ở nền gạch quá sâu mà không có chút động tĩnh.
Lúc này hắn mới phát hiện sắc trời tựa hồ có chút không đúng, vội vã vào nhà cầm lấy điện thoại di động ra nhìn, 6h30 ngày mùng 8.
Dạ Mặc Nhiễm giật mình, có chút hoảng sợ.
Hắn cư nhiên đã mê man một ngày một đêm.
Hiện tại dù có lập tức lên đường cũng không kịp đến nơi an toàn, không bằng làm tốt công tác chuẩn bị, dù trên đường gặp phải tang thi cũng có thể ứng phó.
Nếu thực sự không được thì trốn vào trong không gian, đương nhiên, tiến vào không gian vốn là lựa chọn cuối cùng của hắn.
Thời gian quá sớm, chỉ có thể ở nhà thu thập vài thứ cần thiết.
Dùng ‘ý niệm’ chuyển hết đồ vào không gian, căn biệt thự xa hoa nhất thời trở nên rỗng tuếch.
Những rau quả có ích trong nhà đều được đem chôn dưới đất, chẳng có cái gì là vô ích cả, chút nữa hắn còn đi mua thêm chút hạt giống.
Rất nhanh bãi cỏ trống trải đã chất đầy không ít các thứ linh tinh, thoạt nhìn không trụi lủi như trước nữa.
Dạ Mặc Nhiễm ngẩng đầu nhìn bầu trời tựa hồ như không có ban đêm, đột nhiên cảm thấy có chút quái dị.
Cái loại cảm giác này giống như các cô bé thích chơi trò gia đình, xung quanh bầy đầy các thứ đồ dùng này nọ, sau đó hai cô bé sẽ cầm búp bê Babie mà chơi trò sinh hoạt gia đình.
Dạ Mặc Nhiễm bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, rùng mình một cái ra khỏi không gian.
Mặt trời dần dần mọc lên, Dạ Mặc Nhiễm cầm thẻ ngân hàng chẳng bao giờ đụng tới đi ra ngoài..
Mua ngay một chiếc xe vượt địa hình, đáng tiếc thời gian khẩn cấp, nếu không hắn sẽ nhờ bạn sửa giùm một phen, tiếc là bây giờ chỉ có thể tạm dùng.
Lái xe vào gara, sau đó lập tức đi vào không gian.
Xe của Dạ Mặc Nhiễm vốn được bạn bè cải tạo, nên tốc độ nhanh hơn nhiều so với cái xe vượt địa hình kia, vì thế Dạ Mặc Nhiễm dự định cứ dùng xe đó trước, nếu như hỏng thì mới dùng tới xe vượt địa hình.
Gọi điện thoại cho người phụ trách siêu thị, trực tiếp mua của bọn họ một đống đồ hộp cùng đồ dùng sinh hoạt tồn kho, chỉ riêng công nhân xếp dỡ hàng cũng đã phải mất ba bốn giờ, phòng khách trống trơn trong căn biệt thự giờ đã lại ngập đầy đồ đạc.
Chờ công nhân đi, hắn dùng ‘ý niệm’ cất đồ vào không gian, chỉ mất có hơn nửa tiếng. Bận bịu một trận làm hắn choáng váng, nằm bẹp dí trên sàn nhà.
Xem ra sử dụng ‘ý niệm không gian’ rất hao tâm tốn sức, sau này không nên dùng xằng bậy nữa.
Nằm trên mặt đất, xuyên qua trần nhà bằng kính mà nhìn mây trắng nhẹ trôi trên bầu trời, phòng khách vắng vẻ an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đang đập thình thịch.
Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy trống rỗng, không phải là phòng, mà là trong trái tim của hắn.
Vô luận bao nhiêu người nói yêu hắn, ở bên cạnh hắn, thì trái tim hắn, vẫn luôn là trống rỗng.
Loại cảm giác này hình như theo thời gian mà chậm rãi lớn dần lên, lớn đến độ hắn không thể bỏ qua được, cũng khiến hắn cảm thấy vô lực không cách nào kháng cự.