Phương Cẩm đưa mắt nhìn qua phòng khách liền trực tiếp lên lầu, thấy Dạ Mặc Nhiễm đang ngồi trên xích đu đọc sách, anh ngồi vào bàn làm việc của mình, Dạ Mặc Nhiễm buông sách ra nhìn anh.
“Cẩm, mỗi ngày anh làm gì vậy, công ty bây giờ cũng đâu thể hoạt động, mỗi ngày việc chính cũng chỉ có giết tang thi và phân phôi một số thức ăn mà thôi, những chuyện này không phải những người phía dưới làm là được rồi sao, nếu những chuyện này anh cũng phải tự đi làm thì cần những người kia làm cái gì a~”. ┐ (┘▽└)┌
“Bọn họ là anh em không phải người hầu”.
“Em cũng đâu có nói bọn họ là người hầu, Cẩm, lại đây”.
Phương Cẩm nhìn cậu nữa ngày mới từ trên ghế đứng lên đi về phía cậu, Dạ Mặc Nhiễm nữa nằm trên xích đu ngoắc ngoắc ngón tay với Phương Cẩm đang đứng cách cậu ba bước. Phương Cẩm vẫn nhìn cậu rồi tiếo tục đi về phía cậu. Dạ Mặc Nhiễm đứng lên khỏi xích đu kéo Phương Cẩm đến bên giường.
“Nói. tại sao lúc trước luôn tìm em khiêu khích lại không thực sự ra tay”. ╭ (╰_╯)╮
Phương Cẩm chỉ nhìn cậu không nói lời nào, Dạ Mặc Nhiễm nắm cằm của Phương Cẩm nhìn vào mắt anh.
“Nói hay không, nếu hôm nay không nói em tuyệt đối không buông tha cho anh”.╭ (╰_╯)╮
Phương Cẩm chuẩn bị nâng Dạ Mặc Nhiễm ra khỏi người của mình lại bị cậu kéo tay ra đặt trên giường.
“Nói hay không” ╭ (╰_╯)╮
Phương Cẩm vẫn không nói lời nào chăm chú nhìn Dạ Mặc Nhiễm không nháy mắt. Dạ Mặc Nhiễm trừng mắt nhìn anh “Không phải anh nói là em muốn gì đều được sao? Bây giờ em muốn nghe nguyên nhân, tại sao? Nói mau”.╭ (╰_╯)╮
Vừa nói liền nhớ tới bộ dáng Phương Cẩm như có huyết hải thâm cừu với cậu luôn tới tìm cậu khiêu chiến, cậu vẫn nghĩ là vì Phương Cẩm không phục. Cũng không thể trách Dạ Mặc Nhiễm không phát hiện tình cảm của Phương Cẩm đối với cậu, thứ nhất trước kia cậu căn bản không quen Phương Cẩm, thứ hai là nhìn mặt Phương Cẩm lúc đó hung ác như muốn ăn thịt người ai dám nghĩ anh sẽ nương tay.╮(╯_╰)╭
Đây cũng là chổ mà cậu không thể hiểu được “Chẳng lẽ là muốn cho em chú ý sao? Nhưng mà cũng đâu cần phải đánh nhau, em còn nhớ ró em từng nói muốn làm hòa với anh mà”.
Phương Cẩm nhìn Dạ Mặc Nhiễm trầm mặc trong chốc lát “Đó là cách duy nhất để anh được đến gần với thế giới của em”.
Dạ Mặc Nhiễm vuốt hai má anh “Nhưng mà chẳng phải em từng nói muốn làm bạn với anh sao? Nhưng mà lúc đó anh không muốn, còn đặc biệt tiêu sái rời đi, nếu lúc đó anh làm bạn với em chẳng phải sẽ gần hơn sao?”.
“Cái đó chỉ càng xa hơn”.
“Em không hiểu”.
“Không cần hiểu”.
Dạ Mặc Nhiễm thở dài nằm trong lòng Phương Cẩm “Cẩm, em không hiểu anh, nhưng giống như lại biết anh, Cẩm, vì sao tình cảm của anh thâm trầm đến đáng sợ như vậy lại làm cho em không hề cảm thấy áp lực, nhưng mà Cẩm, em hình như càng ngày càng không thể rời khỏi anh làm sao bây giờ, em càng ngày càng không muốn rời khỏi anh”.
Phương Cẩm ôm chặt Dạ Mặc Nhiễm, im lặng nghe Dạ Mặc Nhiễm nói đi nói lại, im lặng nghe tiếng cậu hít thở cùng nhịp tim của cậu, Dạ Mặc Nhiễm chống đầu nhìn Phương Cẩm, chơi đùa với từng sợi tóc có chút thô và cứng của Phương Cẩm, Phương Cẩm nhắm mắt mặc cậu chơi đùa, Dạ Mặc Nhiễm im lặng trong chốc lát lại nói.
“Cẩm, kể cho em biết chuyện trước kia của anh được không?”.
Phương Cẩm nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Ra khỏi cô nhi viện, tìm thức ăn, tìm chổ ở, gia nhập bang phái, kiếm tiền, cho đến bây giờ”.
“Chỉ như vậy?”.
“Ừ”
“Đám người kia là anh giết?”.
Thân thể Phương Cẩm cứng đờ nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh “Ừ”.
Dạ Mặc Nhiễm cúi người tiếp tục nằm vào lòng Phương Cẩm “Thật ngốc, cám ơn anh”.
Khi Dạ Mặc Nhiễm hơn mười tuổi thì Phương Cẩm khi đó cũng chưa tới hai mươi, lúc đó mỗi ngày trên báo chí đều đăng tin phát hiện án mạng, mà những người đó đều có liên quan tới vụ bắt cóc cậu từng chấn động năm đó, Dạ Mặc Nhiễm đã từng nghĩ đó là ông trời báo ứng cho bọn họ, để cho bọn họ trả giá. Hiện tại Dạ Mặc Nhiễm phát hiện Phương Cẩm cũng không như cậu hiểu biết, dựa theo đặc điểm làm việc của Phương Cẩm, đối với những kẻ từng gây thương tổn cho người của anh, Phương Cẩm nhất định sẽ không bỏ qua.
“Đó là lần đầu tiên anh giết người sao?”.
“Không phải”.
Dạ Mặc Nhiễm tò mò nhìn anh một cái “Vậy người đầu tiên anh giết là ai?”.
Phương Cẩm nhìn Dạ Mặc Nhiễm trầm ngâm trong chốc lát “Dạ Thế Đức”.
Dạ Mặc Nhiễm cả kinh ngồi dậy nhìn anh “Anh ấy không phải đi núi bị ngã sao? Anh ấy và anh có tranh chấp gì sao? Lúc anh ấy chết anh hình như cũng chỉ mười tám mười chính tuổi thôi, anh ấy lại là người trưởng thành hai mươi lăm hai mươi sáu, Cẩm, anh…”
Phương Cẩm bình tĩnh nhìn cậu không nói lời nào, Dạ Mặc Nhiễm thở dài “Em không có trách anh, em biết anh đi được đến ngày hôm nay thật không dễ dàng, anh không thể nói cho em biết giữa anh và Dạ Thế Đức xảy ra chuyện gì sao? Dù gì đó cũng là anh họ của em mà”.
Phương Cẩm vươn tay vuốt ve mặt Dạ Mặc Nhiễm “Đã qua rồi, không quan trọng”.
Dạ Mặc Nhiễm cười gật đầu “Ừ, được rồi, em không hỏi là được chứ gì”.
Dạ Mặc Nhiễm ôm Phương Cẩm tựa vào ngực của anh “Thật thoải mái, Cẩm, ở bên cạnh anh luôn cho em cảm giác thật an tâm, thật thoải mái”.
Phương Cẩm chậm rãi vỗ lưng Dạ Mặc Nhiễm, Dạ Mặc Nhiễm hôm nay đã tiêu hao không ít dị năng Phương Cẩm có thể cảm giác được cậu đang rất buồn ngủ.
“Em ngủ đi, thức dậy lại đi ăn cơm”.
Dạ Mặc Nhiễm ngáp thật dài, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại nằm trong lòng Phương Cẩm, theo từng lần vỗ nhẹ của Phương Cẩm mà bắt đầu ngủ.
Dạ Mặc Nhiễm vừa cầm sách vừa đi lòng vòng trong nhà, ngoại trừ những người tuần tra bên ngoài, trong nhà một bóng người cũng không có, Dạ Mặc Nhiễm đành phải vào không gian loạn chỉnh cái này loạn sửa cái kia để giết thời gian. Lại vô ý phát hiện được một hộp dán tẩy lông, Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên nghĩ tới gì đó mà nở nụ cười (◜௰◝)
Phương Cẩm vừa bước vào nhà đột nhiên có một dự cảm không tốt. Dạ Mặc Nhiễm đang đứng dựa vào cầu thang “Cẩm, anh đã về rồi, mau lên đây” (◜௰◝)
Phương Cẩm ánh mắt đầy đề phòng nhìn cậu nữa ngày, kết quả Dạ mặc Nhiễm vẫn như trước nụ cười như gió xuân. Phương Cẩm rốt cục dưới ánh mắt cực nóng của Dạ Mặc Nhiễm mà đi từng bước lên lầu. Dạ mặc Nhiễm gấp đến độ không kịp chờ trực tiếp đẩy Phương Cẩm lên giường, một tay cởi quần Phương Cẩm ra. Sau đó đối với anh tươi cười rạng rỡ.
“Cẩm, chúng ta thử một chút có được không?”.
Phương Cẩm sửng sốt một chút sau đó ngầm đồng ý, Dạ Mặc Nhiễm lập tức lấy hộp keo dán tẩy lông dưới gối ra, lấy ra một miếng dán lên chân Phương Cẩm.
“Anh không biết sao, lông chân của anh giống y như tính cách của anh vậy, cứng rắn muốn chết, buổi tối luôn làm em đau đến tỉnh, thật không ngờ trong không gian của em lại có thứ này” (◜௰◝)
Dạ Mặc Nhiễm dùng sức chà lên miếng keo dán trên chân Phương Cẩm “Anh nói thử xem món này có hiệu quả giống như đã ghi trong tờ giới thiệu không?”.
Không hiểu sao Phương Cẩm cảm thấy trong lòng có chút mất mát, thì ra Dạ Mặc Nhiễm nói muốn thử một chút chính là thử cái này.
______________
Ngẫu Hồ dạo này không thể ra nhiều chương như trước đc, phải dưỡng mắt a~, phải ôn bài thi a~, phải làm thêm nữa a~ bây giờ còn làm ca sáng nhưng tháng 1 ca tối thiếu người chắc phải chuyển xuống ca tối rồi…Hồ đang băng khoăn muốn mần bộ Minh Hậu Ngận Nhâm Tính, lại muốn lấp hố bộ Mạt Thế Chi Tra Thụ Trọng Sinh không biết nên làm bộ nào trước hay là nên mần hai bộ một lúc nhễ … hảo phân vân lại còn đang muốn mần bộ Trọng Sinh Chi Tra Thụ Tòng Lương nữa chứ…nếu ta ôm xô đống này cá cục cưng sẽ hận ta mất…..nhưng mà lựa chọn cũng thực khó a~ლ(¯ロ¯ლ)
Trí nhớ con cá vàng: *đi ngang qua*đen mặt* …