Sau ngày hôm đó Dạ Mặc Nhiễm xem như nổi danh tại những người trong đường, dị năng của Dạ Mặc Nhiễm như vậy càng làm cho bọn họ thấy bản thân mình thật nhỏ yếu. Trước kia tuy Phương Cẩm rất coi trọng Dạ Mặc Nhiễm, những người đi theo Phương Cẩm lâu năm cũng rất kính trọng Dạ Mặc Nhiễm, nhưng những người khác đối với cậu cũng không có gì gọi là tín phục. Bọn họ đều là những người sống trên đường phố nên luôn coi Dạ Mặc Nhiễm là kẻ nhu nhược yếu đuối. Nếu cậu sống cùng Phương Cẩm thì chắc chắc cuộc sống của cậu đa phần phải dựa vào Phương Cẩm, nhưng trải qua chuyện hôm đó quan điểm của bọn họ về cậu hoàn toàn thay đổi. Người nam nhân nhìn qua có vẻ nhu nhược này, nếu như thực sự chọc giận chắc chắn còn đáng sợ hơn cả anh Cẩm.
Sau khi Dạ Mặc Nhiễm hết cảm lại đi đến phân đường dạo chơi, lần này Phương Cẩm còn chưa đi làm nhiệm vụ nên đi cùng cậu đến đây. Khi Dạ Mặc Nhiễm xuất hiện hội trường đang có chút ồn ào bỗng dưng hoàn toàn im lặng. Những người hôm đó bị đả kích vẫn chưa thoát khỏi bón ma, cố hòa mình vào đám đông để giảm bớt sự tồn tại của chính mình. Dạ Mặc Nhiễm không chút ngại ngùng kéo tay Phương Cẩm.
“Em cũng muốn đi ra ngoài với anh”.
Phương Cẩm im lặng nhìn cậu trong chốc lát, không lên tiếng xem như ngầm đồng ý. Để cậu đi theo bên cạnh mình với việc để cậu ở nơi mình không thấy được, xem ra việc này có vẻ bớt lo hơn. Dạ Mặc Nhiễm thấy Phương Cẩm không nói gì thì biết anh đã đồng ý rồi, liền quay đầu nhìn về phía những người đang im lặng.
“Các người ai có ý kiến thì lên tiếng, nếu không có vậy thì cho tôi thấy năng lực của các người, để tôi xem đầu của tang thi có mềm hơn tấm ván gỗ hay không”.
Cả đám người vừa nghe xong mặt liền đỏ, Dạ Mặc Nhiễm cũng không chế nhạo bọn họ nữa liền kéo Phương Cẩm đi “Khi nào thì đi?”.
Phương Cẩm đưa súng của mình cho Dạ Mặc Nhiễm, sau đó đi ra phía những chiếc xe ở ngoài, Dạ Mặc Nhiễm vừa thưởng thức súng trong tay vừa đi theo. Bọn họ sử dụng những chiếc xe tải, tuy điều kiện có hạn nhưng cũng không kém hơn của chính phủ. Phương Cẩm đứng ở trước cửa xe một chút sau đó quay trở về mang thêm một cái đệm lên xe.
Phương Cẩm trải bên sườn xe Dạ Mặc Nhiễm đương nhiên hiểu anh làm như vậy là vì cậu, ngồi vào chỗ đầu tựa lên vai anh, cũng không thèm để ý những người đi lên sau ngượng ngùng, bọn họ là đại khái chưa thấy qua những người đồng tính công khai yêu đương như vậy ở trước mặt mọi người.
Lão đại của bọn họ luôn làm việc theo ý mình cũng chẳng có gì lạ, nhưng lại không ngờ vị thiếu gia này danh lợi đều có vậy mà không cố kị gì. Dạ Mặc Nhiễm đã trải qua một kiếp đương nhiên không quan tâm ánh mắt người khác nhìn mình, chỉ cần mình sống vui vẻ là được, đoạn đường đi liên tục xóc nảy, Dạ mặc Nhiễm kỳ quái hỏi Phương Cẩm.
“Chúng ta đang đi đâu?”.
Phương Cẩm nhắm hai mắt lại “Đến chỗ xe tự nhiên sẽ dừng”.
“Nói cũng như không nói”.
Tá Thỉ sợ Dạ Mặc Nhiễm mất hứng “Bình thường chúng ta sẽ đi đến những thương trường lớn hoặc những nơi có thức ăn, bình thường sẽ cố gắng tránh tang thi, nếu gặp sẽ tận lực đối phó, hiện giờ người đi ra ngoài tìm thức ăn rất nhiều, nên cũng rất khó tìm được thức ăn, cho nên đành phải tìm một số tang thi có vẻ lợi hại để lấy dị năng thạch, lại dùng dị năng thạch để đổi lấy thức ăn”.
“Vậy mang theo Thư Vĩ chẳng phải sẽ tiện hơn sao?”.
Tá Thỉ lắc đầu ” Thư Vĩ tuy có thể nhìn thấy dị năng thạch trong óc tang thi, nhưng cậu ấy không có năng lực tự bảo vệ mình, nếu cậu ấy đi cùng chúng tôi mà xảy ra chuyện gì sẽ rất phiền toái”.
Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nhìn Phương Cẩm “Anh không chịu mang em đi cùng có phải sợ em xảy ra chuyện không? Hay là anh không muốn vì em mà làm anh em của anh bị liên lụy?”.
Phương Cẩm nhìn cậu không nói gì, chính là ánh mắt lại hung ác giống như muốn ăn thịt người, không khí nóng trong xe đột nhiên giảm xuống, những người khác cũng rất biết điều liền tránh xa Phương Cẩm một chút. Dạ Mặc Nhiễm vươn tay hung hăng nhéo mặt Phương Cẩm, mặt Phương Cẩm bị cậu nhéo đến muốn biến hình.
“Đầu gỗ, đầu đá, không biết nói sao, chỉ biết trừng em, mỗi ngày trừng em ba trăm lần, anh không sợ mắt anh sẽ biến thành cửa sổ sao”.
Phương Cẩm xoay đầu không nhìn cậu, chỉ nhìn chằm chằm phía trước giống như muốn đục lỗ thùng xe trước mặt, Dạ Mặc Nhiễm buồn cười, nghiêm người về phía trước hôn Phương Cẩm, Tá Thỉ nghẹn cười nhìn không chớp mắt, những người khác ngạc nhiên mở to mắt không chút khách khí nhìn về phía bọn họ.
Dạ Mặc Nhiễm vẫn không để tâm đến bọn họ ôm lấy cổ Phương Cẩm lưỡi cùng lưỡi dây dưa, Phương Cẩm sợ tư thế của Dạ Mặc Nhiễm không thoải mái liền vươn tay ôm lấy cậu, Dạ Mặc Nhiễm nương theo đem sức nặng để lên người Phương Cẩm. Hơi thở giao hòa, thanh âm *** mỹ như có như không vang lên. Mọi người trên xe đều cảm thấy có chút miệng nóng lưỡi khô, vị Nhiễm thiếu gia này quả nhiên là danh bất hư truyền có thể khiến cho lão đại nhà mình không còn giống như tượng đá nữa, chẳng qua gương mặt vẫn lạnh như băng. Bọn họ lần đầu tiên mới biết thì ra hôn môi cũng có thể lạnh như khối đá. Dạ Mặc Nhiễm đùa đủ mới buông Phương Cẩm ra, môi đã hơi sưng đỏ nhẹ nhàng cười.
“Đầu gỗ”.
Hầu kết Phương Cẩm trượt lên xuống một chút lại tiếp tục quay về với tư thế như một cao tăng ngồi thiền. Dạ Mặc Nhiễm nằm lên đùi Phương Cẩm trêu đùa góc áo của anh, xe đột nhiên dừng lại, hai người ngồi ở cửa vừa đề phòng vừa chậm rãi mở cửa ra, một cơn gió nhẹ thổi bay mảnh giấy đi đâu đó, mọi người trên xe nối đuôi nhau đi ra, Dạ Mặc Nhiễm ló đầu ra ngoài, đã lâu không nhìn thấy thế giới bên ngoài, thật hoang vắng a~. Phương Cẩm vươn tay về phía Dạ Mặc Nhiễm, Dạ Mặc Nhiễm thấy Phương Cẩm vươn tay liền ngẩn người, đột nhiên nhớ tới hình ảnh buổi chiều của một ngày nào đó. Được rồi, là cậu bụng dạ hẹp hòi, nắm lấy tay Phương Cẩm đi xuống xe.
“Sau này không cho tùy tiện vươn tay với người khác, ai cũng không thể”. ╭ (╰_╯)╮
Phương Cẩm gật gật đầu, xoay người đề phòng bốn phía cũng không nhìn cậu, chỉ là tay nắm cậu cũng không hề có ý định buông ra. Dạ Mặc Nhiễm cắn môi cười ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, khi mọi người đã đến cửa sau của một thương trường vậy mà cửa lại bị khóa.
“Lão đại, chỗ này có thể là chưa từng có người đến, chỗ này chắc là không có tang thi”.
Tá Thỉ đứng bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm, với hắn mà nói Phương Cẩm là cường giả, là lãnh đạo, mà Dạ Mặc Nhiễm lại là người từ nhỏ đã quen sống an nhàn sung sướng, quen được người thương yêu chiều chuộng cần bảo hộ, cho nên phải cẩn thận mới tốt. Một người thoạt nhìn nhã nhặn chỉ cần một tay liền mở được khóa, Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy ngạc nhiên liền nhìn nhiều thêm mấy cái. Tá Thỉ ở bên cạnh giải thích
“Cậu ấy là dị năng giả sức mạnh, đừng thấy cậu ấy gầy yếu như vậy mà xem thường, cậu ấy rất khỏe việc khuân vác không thể thiếu cậu ấy được”.
“Là sức mạnh sao? Vậy nếu gặp tang thi thì sao? Chẳng lẽ đấm vào đầu tang thi?”.
Tá Thỉ lắc đầu cười “Đương nhiên không phải, người trong các đội đều được phân chia khá đồng đều, mỗi đội đều sẽ có những dị năng giả cần thiết, như là không gian dị năng giả dùng để cất đồ, có chỗ hữu dụng, cho nên có một số dị năng giả không có lực công kích cũng không thể thiếu”.
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu tiếp tục nắm tay Phương Cẩm đi vào bên trong, mọi người xoay quanh bảo hộ Phương Cẩm và Dạ Mặc Nhiễm, so với vẻ mặt đề phòng của mọi người thì Dạ Mặc Nhiễm thật giống như là đang đi dạo thương trường.
____________
Ngẫu Hồ hôm nay chỉ có thể edit cho các tềnh êu một chương thôi, vào thời gian bận goy hơm thể mần nhanh chóng để nhanh lấp hố giúp các tềnh êu được ….*ôm hun*
Trí nhớ con cá vàng: Hồ lão thi tốt nha ~