Mao Bân nhìn Dạ Mặc Nhiễm không phản ứng, bộ dạng rất đau lòng.
“Cậu đừng nói không nhớ rõ tôi nhé? Tôi là Mao Bân a! Là Mao Bân bạn học cùng lớp, cùng khoa, cùng thầy chủ nhiệm với cậu! Nhớ ra chưa?”
Hình như là có một người như thế, Dạ Mặc Nhiễm gật đầu với hắn.
“Xin lỗi, tôi không thường đi học, cho nên không nhớ mấy.”
Mao Bân cười khoa tay: “Có thể hiểu a, cậu bận rộn như thế, bộ não dù thông minh đến đâu thì dung lượng cũng có hạn, những người tiếp xúc không nhiều lắm không nhớ rõ được cũng là đúng rồi.”
Quách Hoằng thấy ba người đứng cạnh lan can có chút bất đắc dĩ.
“Ôn chuyện cũng tốt, thưởng thức phong cảnh cũng được, các cậu có thể vào trong này được không? Tôi sợ các cậu không cẩn thận một cái chân mềm oặt mà ngã xuống dưới đấy.”
Một người trang phục thẳng thớm, tướng mạo cũng có thể coi như là thiếu niên đẹp trai, đang ôm một cô gái tóc xoăn dài xinh đẹp, ăn mặc hở hang lạnh nhạt nói.
“Nếu anh thật không muốn sống, vậy làm phiền anh có ý thức hi sinh một chút, chạy ra dẫn đám quái vật kia rời đi hộ cái.”
Kẻ nói chuyện chính là tên nhà giàu mới nổi Lưu Húc, ỷ vào có nhiều tiền nên hống hách, ai cũng không để vào mắt, nếu ai không cẩn thận đắc tội hắn, có khi còn bị hắn trả thù.
Lý Băng Băng ghét nhất loại người như thế, nghe được lời của hắn lại càng hận không thể đem hắn đá ra bên ngoài, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Cô gái đang được ôm liếc nhìn động tác của Lý Băng Băng, không khách khí phản kích lại.
“Cô trừng cái gì trừng, có trừng mấy thì cái mắt cũng vẫn bé tí vậy thôi, tránh xa Húc ca của tôi một chút, kẻo làm bẩn đường nhìn của anh ấy.”
“Câm miệng, ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ! Mấy người sợ quái vật không biết chúng ta ở nơi nào hả!”
Phó Nhất Hàng bị một đám tiểu quỷ làm cho nhức đầu, thoả mãn nhìn bọn chúng đầy một bụng tức mà phải ngậm miệng không dám nói gì, rồi quay đầu nói với Dạ Mặc Nhiễm:
“Quay lại đi, đừng có đứng chỗ này.”
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu, hất ánh mắt về phía đằng xa: “Nhìn bên ngoài.”
Tất cả mọi người vô thức nghe theo lời hắn mà nhìn, tòa nhà này tuy không phải cao nhất trong trường, nhưng cũng không hề thấp.
Vừa vặn có thể nhìn thấy một số thứ trên sân thể dục.
Vừa mới nhìn qua, mọi người đều nói không ra lời. Ngay cả Phó Nhất Hàng là loại người thường phải đối mặt với các loại thi thể người chết cùng những hiện trường vụ án đẫm máu cũng kinh hãi đến mức sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, chứ đừng nói đến những học sinh ngày ngày được bao bọc trong tháp ngà như vậy.
Hai nữ sinh cùng Lưu Húc run rẩy ngã ngồi trên mặt đất, Mao Bân phải dựa vào Quách Hoằng mới miễn cưỡng đứng được.
Vương Võ Thắng sắc mặt trắng bệch vô thức xích đến gần Phó Nhất Hàng một ít.
Có thể thấy nơi đó hầu như đã không còn người sống, trên sân thể dục, trên tường ngoài kí túc đều có thể thấy những vết máu loang lổ, những người chạy loạn làm rớt đồ đạc tứ tung trên mặt đất, cảnh tượng giống hệt như một bãi chiến trường, tuy nhiên nếu thế thì cùng lắm chỉ khiến người ta hoảng loạn, chứ không đến mức phải sợ hãi như thế.
Mà cái chính là giờ này khắc này đáng lẽ phải là lúc sinh viên đi học bình thường, vậy mà nay một người cũng không có, đến bóng dáng cũng chẳng còn.
Thế thì làm sao bọn họ có thể trấn định, làm sao không khủng hoảng cho được?
Trong không gian yên tĩnh đến quỷ dị bỗng vang lên một tiếng đập cửa, Ô Đan bị dọa sợ đến hét lên một tiếng.
Quách Hoằng kéo cô đến bên cạnh, phản ứng mau lẹ che miệng cô lại: “Câm miệng! Không muốn chết thì giữ yên lặng cho tôi!”
Ô Đan cố gắng nén khóc gật đầu.
Trên sân thượng căn bản không có thứ gì có thể dùng để chống đỡ lại đám tang thi, nhìn cửa sắt bị đập phá đến bắt đầu lỏng lẻo, mọi người sợ rằng cánh cửa này cũng không chịu được mấy phút nữa.
Tiếng đập cửa ầm ầm vang lên liên hồi, khiến những tang thi ở gần đó bị hấp dẫn mà lê đến càng nhiều, không lẽ ngày hôm nay là ngày chết của bọn họ?
Phó Nhất Hàng vô cùng hoảng loạn, lúc nãy hắn còn có thể miễn cưỡng trấn định nghĩ cách tự cứu mình, chỉ cần kéo dài thời gian, nhất định có thể đợi được nhân viên cứu hộ.
Thế nhưng hiện tại, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, đối với chuyện cứu viện hắn đã không còn mong chờ gì được nữa. Thế nhưng tự cứu, sợ rằng chỉ có nhảy lầu mà thôi.
Hắn vô thức nhìn thoáng xuống dưới lầu, khóe mắt liếc thấy thần thái không gợn chút sợ hãi nào của Dạ Mặc Nhiễm, hắn xuất thần nhìn về phía xa xa, tựa hồ hoàn toàn không đem hoạn cảnh bị dồn đến chân tường hiện nay để ở trong lòng.
Như vậy chắc chắn chỉ có hai khả năng, hoặc hắn căn bản là không muốn sống, hoặc…
“Dạ Mặc Nhiễm, cậu có biện pháp gì không?”
Tầm mắt mọi người đều nhìn cả về phía Dạ Mặc Nhiễm, trong ánh mắt tuyệt vọng nhen nhóm ngọn lửa hi vọng nhỏ bé.
Dạ Mặc Nhiễm nghe thấy thanh âm của Phó Nhất Hàng, mới từ trong trạng thái ngẩn người mà hồi phục lại tinh thần.
Chậm rãi thu hồi tầm mắt đang hướng về phía xa kia, hắn nghi hoặc nhìn những kẻ đang chăm chú hướng vào hắn.
“Tôi cũng không phải chúa cứu thế, làm ơn thu hồi lại ánh mắt khát vọng của mấy người lại đi.”
Lưu Húc nắm lấy áo Dạ Mặc Nhiễm, gào lên: “Tiểu tử thối cậu có tin tôi trước tiên sẽ ném cậu ra ngoài cho bọn tang thi, sau đó sẽ tìm đường thoát thân hả!”
“Dừng tay!”
“Lưu Húc buông tay.”